THE STORY OF MY LIFE CHUYỆN ĐỜI TÔI
CHƯƠNG X
Hồi ức sinh động nhất của tôi về mùa hè đó là đại dương. Tôi vẫn luôn ở vùng sâu trong nội địa, và không bao giờ được hưởng một làn không khí có vị mặn của biển. Nhưng tôi đă đọc một cuốn sách dày gọi là Our World, trong đó có một đoạn mô tả về đại dương – nó đổ đầy tâm hồn tôi với niềm kinh ngạc và một mơ ước mănh liệt được sờ vào biển cả hùng vĩ và cảm nhận cái tiếng thét gào của nó. Do vậy, trái tim bé nhỏ của tôi đập mạnh với sự hào hứng đầy náo nức khi tôi biết rằng, mong ước của tôi, sau cùng, sẽ thành sự thật. Ngay khi mặc vào bộ áo tắm, tôi nhảy ra trên cát ấm, và không hề sợ hăi, phóng ḿnh xuống làn nước mát. Tôi cảm nhận những con sóng lớn đong đưa và ch́m xuống. Cái chuyển động hớn hở của nước khiến tâm hồn tôi tràn ngập một niềm vui run rẩy, tuyệt vời. Bỗng nhiên, cơn xuất thần nhường chỗ cho niềm kinh hăi; bởi v́ bàn chân tôi va vào một tảng đá, và khoảnh khắc kế tiếp, nước ào qua đầu tôi. Tôi thọc hai bàn tay ra để chộp lấy một điểm tựa nào đó, nhưng chỉ chộp trúng nước và chùm rong biển mà những con sóng ném vào mặt tôi. Nhưng mọi nỗ lực hoảng loạn của tôi đều luống công. Những con sóng có vẻ như đang chơi một tṛ chơi với tôi, và ném tôi từ nơi này sang nơi nọ trong sự nô đùa phóng túng của chúng. Thật dễ sợ! Mặt đất tốt lành, vững chắc đă vuột khỏi hai bàn chân tôi, và mọi thứ dường như đă bị đuổi ra khỏi cái môi trường kỳ lạ, bốn bề nước vây quanh này – sự sống, không khí, hơi ấm, và t́nh yêu. Tuy nhiên, sau cùng, như thể đă chán cái đồ chơi mới của nó, biển ném tôi trở lại bờ, và trong một khoảnh khắc sau đó, tôi được ôm chặt trong ṿng tay của cô giáo. Ồ, cái ṿng ôm mới âu yếm và dễ chịu biết bao! Ngay khi tôi hoàn hồn, đủ b́nh tĩnh để nói một cái ǵ đó, tôi hỏi: “Ai đă thả muối vào trong nước vậy?” Sau khi tôi đă hoàn hồn từ kinh nghiệm đầu tiên trong nước, tôi nghĩ, thật thích thú được ngồi trên một tảng đá lớn trong bộ áo tắm và cảm nhận con sóng này sau con sóng kia đập mạnh vào tảng đá, làm tung lên một trận mưa rào của bụi nước, phủ kín tôi. Tôi cảm thấy những viên đá cuội kêu rào rào khi những con sóng ném cái trọng lượng nặng nề của chúng lên bờ, toàn bộ băi biển có vẻ như bị hành hạ bởi sự tấn công khủng khiếp của chúng, và làn không khí phập phồng với sự dao động của chúng. Những con sóng bạc đầu sẽ nhào xuống lại để tự gom ḿnh cho một cú nhảy mạnh mẽ hơn, và tôi bám vào tảng đá, căng thẳng, mê say, trong khi tôi cảm nhận tiếng sóng vỗ và tiếng thét gào của biển cả! Tôi không bao giờ có thể lưu lại đủ lâu trên bờ. Cái hương vị nồng gắt của làn không khí biển, tinh khiết, tự do, mang đến một cảm giác b́nh an; và những vỏ ốc, đá cuội và rong biển, với những sinh vật sống động nhỏ bé bám vào nó, không bao giờ đánh mất sự quyến rũ của chúng đối với tôi. Một hôm, cô Sullivan mang đến cho tôi một sinh vật kỳ lạ mà cô đă bắt được khi tắm ở vùng nước cạn. Đó là một con cua lớn, có h́nh móng ngựa – con cua đầu tiên mà tôi đă từng “thấy.” Tôi sờ vào nó và nghĩ, thật kỳ lạ, tại sao nó lại mang cái nhà của ḿnh trên lưng. Tôi bỗng chợt nghĩ, có lẽ nó sẽ là một con vật cưng thú vị; do vậy, bằng cả hai tay, tôi tóm lấy đuôi con cua và mang nó về nhà. Cái thành tích này khiến tôi rất thích thú, bởi v́ cơ thể nó rất nặng, và tôi phải lấy hết sức mới kéo nó được một nửa dặm đường. Tôi không để cho cô Sullivan yên thân cho đến khi tôi đă đặt con cua vào trong một cái máng đựng thức ăn gần cái giếng, nơi mà tôi chắc chắn rằng nó sẽ được an toàn. Nhưng sáng hôm sau, khi tôi đến chỗ cái máng, th́, nh́n ḱa, nó đă biến mất ! Không ai biết nó đă đi đâu, hay nó đă tẩu thoát bằng cách nào. Lúc đó, tôi thất vọng cay đắng; nhưng dần dần, tôi nhận thức rằng, thật không nhân ái, hoặc khôn ngoan, khi ép buộc sinh vật vô tri, đáng thương này ra khỏi môi trường sống tự nhiên của nó; và sau một lát, tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ rằng, có lẽ nó đă trở lại biển cả.
_____
|