ĐỖ TƯ NGHĨA

 

THE STORY OF MY LIFE

CHUYỆN ĐỜI TÔI

 

CHƯƠNG XII

 

          Sau khi viếng thăm Boston, mùa đông nào tôi cũng trải qua ở miền Bắc. Một lần tôi viếng thăm một làng tại New England với những cái hồ đóng băng và những cánh đồng rộng bao la. Đó là lần đầu tiên tôi có những cơ hội bước vào những kho tàng của tuyết.

Tôi nhớ lại, tôi đă ngạc nhiên ra sao ngay khi phát hiện rằng, một bàn tay bí mật đă lột trần những cái cây và bụi cây, chỉ để lại đó đây một chiếc lá tàn úa. Những con chim đă bay đi, và những cái tổ trống rỗng trên những cành cây trơ trụi th́ đầy tuyết. Mùa đông đang ngự trị trên đồi và cánh đồng. Mặt đất dường như tê cóng bởi cái xúc chạm băng giá của nó, và chính cái linh hồn của cây cối đă rút lui vào trong những cái rễ của chúng, và ở đó, cuộn tṛn lại trong bóng tối, nằm ngủ. Toàn bộ sự sống dường như đă rút lui, và ngay cả khi mặt trời chiếu sáng, “ngày bị thu ngắn lại và lạnh, như thể nó đă già nua và máu đă cạn trong huyết quản, và nó nhô lên một cách yếu ớt, để nh́n mặt đất và biển một lần sau cùng.” Cỏ úa và những bụi cây héo được chuyển hoán thành một khu rừng chỉ c̣n là những cục băng nhỏ. Rồi đến một ngày, khi cái làn không khí lạnh buốt báo hiệu một trận băo tuyết. Chúng tôi lao ra khỏi cửa để cảm nhận [feel] vài bông tuyết tí hon đầu tiên đáp xuống. Từng giờ, những bông tuyết rơi lặng lẽ, nhẹ nhàng xuống mặt đất, và vùng quê trở nên ngày càng bằng phẳng hơn. Một đêm, tuyết bao trùm lên vạn vật, và vào buổi sáng, người ta khó ḷng nhận ra một nét nào của phong cảnh. Sau khi những con đường bị tuyết phủ lên, không c̣n thấy một dấu mốc nào, chỉ có một tấm thảm tuyết dày, với những cái cây nhô lên từ nó.

Vào buổi chiều tối, một cơn gió từ hướng đông bắc nổi lên, và những bông tuyết lao vụt lên đó đây, hỗn độn và cuồng nộ. Xung quanh một đám lửa lớn, chúng tôi ngồi kể những câu chuyện vui, nô đùa, và hoàn toàn quên rằng chúng tôi đang ở giữa một cảnh cô tịch hoang vu, bị tách khỏi mọi sự truyền thông với thế giới bên ngoài. Nhưng trong đêm, sự cuồng nộ của gió tăng lên, mang đến cho chúng tôi một nỗi kinh hăi mơ hồ. Những cái xà nhà kêu cót két và căng thẳng; những cành cây bao quanh căn ngôi nhà kêu răng rắc và đập vào những cửa sổ, khi những cơn gió hoành hành qua suốt vùng quê.

Vào ngày thứ ba kể từ khi trận băo bắt đầu, tuyết ngừng rơi. Mặt trời chọc thủng những đám mây và chiếu sáng trên một b́nh nguyên mênh mông, nhấp nhô, trắng xóa. Những mô đất cao, những kim tự tháp được chất thành những h́nh thể kỳ ảo, và những lớp tuyết dày nằm tản mác trong mọi hướng.

Người ta cào tuyết bằng xẻng, tạo ra những lối đi hẹp. Tôi mặc áo khoác, đội cái mũ trùm đầu và đi ra ngoài. Không khí chích vào hai g̣ má tôi như lửa đốt. Nửa bước đi trên những lối đi, nửa dọn đường xuyên qua những lớp tuyết mỏng hơn, chúng tôi đến một rừng thông nhỏ ngay bên ngoài một đồng cỏ rộng. Những cái cây đứng bất động và trắng xóa giống như những h́nh người trong một bức điêu khắc bằng cẩm thạch. Không có mùi lá thông. Những tia mặt trời rơi trên những cái cây, khiến cho những cành nhỏ lấp lánh như những viên kim cương và rơi xuống thành những cơn mưa rào khi chúng tôi sờ vào chúng. Ánh sáng quá chói chang, nó xuyên thấu thậm chí cái bóng tối vốn che phủ đôi mắt của tôi.

Khi những ngày trôi qua một cách buồn tẻ, những lớp tuyết dần thu ḿnh lại, nhưng trước khi chúng hoàn toàn biến mất, th́ một cơn băo khác đến, khiến cho suốt mùa đông, tôi khó ḷng cảm thấy mặt đất dưới bàn chân ḿnh, dù chỉ một lần. Thỉnh thoảng, những cái cây đánh mất cái vỏ bọc băng giá của chúng, và những cây bổ hoàng và những bụi cây nhỏ trở nên trơ trụi; nhưng cái hồ vẫn nằm đóng băng dưới ánh mặt trời.

Thú giải trí ưa thích của chúng tôi trong suốt mùa đông đó, là trượt tuyết bằng xe. Tại một số nơi, bờ hồ đột ngột trồi lên khỏi mép nước. Chúng tôi thường trượt tuyết xuống những con dốc cao này. Chúng tôi thường leo lên xe trượt tuyết, một cậu trai sẽ đẩy mạnh vào xe, và chúng tôi trượt ra xa! Phóng ḿnh xuyên qua những lớp tuyết, nhảy qua những chỗ trũng, phóng xuống hồ, chúng tôi thường trượt như bắn ngang qua cái bề mặt lấp lánh của nó sang bờ đối diện. Thật là vui! Thật là một cơn điên phấn chấn! Trong một khoảnh khắc phóng túng, vui vẻ, chúng tôi phá vỡ cái xiềng xích vốn buộc chúng tôi lại với trái đất, và nối ṿng tay với gió, chúng tôi tự cảm thấy ḿnh có phẩm chất của thần linh ! [40]

_____

 

[40] Đây là những cảm nhận rất tinh tế của một cô bé mù, mà những kẻ sáng mắt như chúng ta chưa dễ ǵ có được!

Xem tiếp CHƯƠNG XIII

Trở về TRANG CHÍNH
 

 

art2all.net