THE STORY OF MY LIFE CHUYỆN ĐỜI TÔI
CHƯƠNG XVII
Vào mùa hè của năm 1894, tôi dự hội nghị tại Chautauqua, do Hội Dạy Nói Cho Người Điếc của Hoa Kỳ tổ chức. Ở đó, người ta sắp xếp rằng, tôi sẽ theo học trường Wright-Humason, một trường cho người điếc tại thành phố New York. Tôi đến đó vào tháng 10, năm 1894, có cô Sullivan đi kèm. Trường này đặc biệt chú trọng rèn luyện cách phát âm và việc “đọc môi.” Trong 2 năm ở trường, ngoài việc học nói, tôi học thêm số học, địa vật lư, tiếng Pháp và tiếng Đức. Cô Reamy, cô giáo tiếng Đức của tôi, có thể “đánh vần bằng ngón tay.” Sau khi tôi đă học một vốn từ nhỏ, chúng tôi “nói chuyện” với nhau bằng tiếng Đức bất cứ khi nào có cơ hội, và trong vài tháng, tôi có thể hiểu hầu hết mọi thứ mà cô “nói.” Trước khi kết thúc năm đầu tiên, tôi đọc Wilhelm Tell với sự thích thú lớn nhất. Quả thực, tôi tiến bộ nhiều trong tiếng Đức hơn trong bất cứ môn học nào khác. Tôi thấy tiếng Pháp khó hơn nhiều. Tôi học nó với Madame Olivier, một quư bà người Pháp. V́ không biết “đánh vần bằng ngón tay” bà phải giảng dạy bằng lời nói. Tôi không thể đọc môi bà một cách dễ dàng; do vậy, sự tiến bộ chậm hơn nhiều so với việc học tiếng Đức. Tuy nhiên, tôi cố đọc Le Medecin Malgré Lui một lần nữa. Nó rất vui nhưng tôi thích Wilhelm Tell nhiều hơn. Sự tiến bộ của tôi trong việc “đọc môi” và cách phát âm, không đáp ứng được kỳ vọng của những giáo viên của tôi và tôi. Tham vọng của tôi, là nói giống như những người khác, và những giáo viên của tôi tin rằng, điều này có thể thành tựu được. Mặc dù làm việc chăm chỉ và vất vả, nhưng chúng tôi không hoàn toàn đạt mục tiêu của ḿnh. Tôi cho rằng, chúng tôi nhắm cái đích quá cao, và sự thất vọng, do vậy, là không thể tránh. Tôi vẫn xem số học là một hệ thống cạm bẫy. Tôi lơ lửng xung quanh cái biên giới nguy hiểm của “phỏng đoán,” trốn tránh – với vô vàn rắc rối cho chính tôi và những người khác – cái thung lũng rộng lớn của lư tính. Khi tôi không phỏng đoán, th́ tôi nhảy tới những kết luận, và khuyết điểm này, cọng thêm cái sự chậm hiểu của tôi, càng làm cho những khó khăn của tôi gia tăng hơn mức cần thiết. Nhưng mặc dù những thất vọng này nhiều lúc khiến cho tôi vô cùng chán nản, tôi theo đuổi những môn học khác với sự thích thú không mệt mỏi, nhất là địa vật lư. Thật là một niềm vui được học những bí mật của thiên nhiên. Chẳng hạn, như thế nào – trong ngôn ngữ tuyệt mỹ của Cựu Ước – mà bàn tay bí mật nào đó đă làm cho những cơn gió thổi từ bốn góc của bầu trời; như thế nào, mà hơi nước bốc lên từ những chỗ tận cùng của trái đất; như thế nào, mà những con sông được cắt ra giữa những tảng đá, và những ngọn núi bị lật nhào bởi những rễ cây; và trong những cách thức nào mà con người có thể chế ngự nhiều sức mạnh hùng mạnh hơn chính ḿnh. Hai năm ở New York là những năm hạnh phúc, và tôi nh́n lại chúng với niềm vui sướng đích thực. Tôi đặc biệt nhớ những cuộc đi dạo mọi ngày cùng cô giáo tại công viên Central Park, vùng duy nhất của thành phố mà “tâm đắc” với tôi. Sự thích thú của tôi đối với cái công viên to lớn này chưa bao giờ vơi cạn. Lần nào bước vào công viên, tôi cũng thích cô giáo mô tả nó; bởi v́ nó đẹp trên mọi mặt, và những mặt này th́ quá nhiều, đến nỗi, mỗi ngày nó đẹp một cách khác nhau, suốt 9 tháng mà tôi trải qua tại New York. Vào mùa xuân, chúng tôi tham quan những điểm du lịch khác nhau. Chúng tôi đi thuyền trên sông Hudson và lang thang trên những bờ rợp bóng cây xanh – là nơi mà nhà thơ Bryant đă ca tụng trong những vần thơ của ḿnh. Tôi thích cái uy nghi giản dị, hoang dă của những hàng rào cọc nhọn. Trong số những nơi mà tôi thăm viếng, là West Point, Tarrytown, quê hương của Washington Irving, nơi mà tôi bước đi xuyên qua Sleepy Hollow [47]. Những giáo viên tại trường Wright-Humason luôn tạo điều kiện cho những đứa trẻ điếc thưởng thức những cái mà do khuyết tật, chúng không được hưởng. Họ dẫn chúng ra ngoài cái hoàn cảnh tù túng mà chúng đang phải sống.
Trước khi tôi rời New York, những ngày tươi sáng này
bị tối sầm lại bởi nỗi sầu muộn mà tôi chưa từng chịu đựng, ngoại trừ
cái chết của cha tôi. Ông John P. Spaulding, sống tại Boston, qua đời
vào tháng 2, năm 1896. Chỉ có những ai biết và yêu mến ông nhất, mới có
thể hiểu t́nh bạn của ông có ư nghĩa ra sao đối với tôi. Ông mang hạnh
phúc đến cho mọi người một cách kín đáo, đẹp đẽ; ông cũng rất nhân ái và
dịu dàng với cô Sullivan và tôi. Chừng nào chúng tôi cảm thấy sự có mặt
đầy yêu thương của ông và biết rằng, ông dơi mắt sát sao đến công việc
đầy rẫy khó khăn của chúng tôi, th́ chúng tôi không thể nào nản ḷng. Sự
ra đi của ông để lại một khoảng trống trong đời chúng tôi, mà sẽ không
bao giờ được lấp đầy.
[47] The Sleepy Hollow: Tên của thung lũng hẹp, và theo truyền thuyết, đây là nơi có nhiều ma.
|