THE STORY OF MY LIFE CHUYỆN ĐỜI TÔI
CHƯƠNG IV
Vào buổi chiều của cái ngày đáng nhớ đó, tôi đứng trên mái hiên, câm lặng và chờ đợi. Tôi đoán mơ hồ – từ những dấu hiệu của mẹ tôi và từ cái sự đi đi lại lại vội vă trong nhà – rằng một cái ǵ đó khác thường sắp xảy ra, nên tôi đi tới cửa lớn và chờ trên những bậc cấp. Mặt trời chiều xuyên qua ṿm hoa kim ngân vốn che phủ cái mái hiên và rơi trên khuôn mặt ngước lên của tôi. Những ngón tay tôi hầu như nấn ná một cách vô thức trên những chiếc lá và những bông hoa quen thuộc, vừa mới ló ra để chào đón mùa xuân ngọt ngào của miền Nam. Tôi không biết tương lai sẽ dành cho tôi cái sự kỳ diệu hay sự ngạc nhiên nào. Sự giận dữ và cay đắng đă ngự trị trên tâm hồn tôi liên tục nhiều tuần, và một sự mệt mỏi sâu xa đă theo sau cơn vùng vẫy điên cuồng này. Bạn đă bao giờ ra khơi trong một làn sương mù dày đặc, khi mà dường như một bóng tối sờ mó được đang giam nhốt bạn, và con tàu lớn, căng thẳng và lo âu – ṃ mẫm t́m đường tới bờ với ḥn ch́ và dây dọi, và bạn đang hồi hộp chờ đợi một cái ǵ đó xảy ra? Tôi giống như con tàu đó trước khi việc giáo dục của tôi bắt đầu; chỉ có điều, là tôi không có la bàn hay dây dọi, và không có cách nào để biết được rằng con tàu đang tiến rất gần đến hải cảng. “Ánh sáng! Hăy cho tôi ánh sáng!” là tiếng kêu không lời của linh hồn tôi, và ánh sáng của t́nh yêu chiếu dọi trên tôi trong giờ khắc đó. Cảm nhận những bước chân đang đến, tôi ch́a bàn tay ra, v́ ngỡ đó là mẹ tôi. Một ai đó nắm lấy nó, rồi ôm chặt tôi trong ṿng tay – đó là cô giáo Sullivan, người đă đến để khai mở mọi sự cho tôi, và hơn hết mọi điều, để yêu thương tôi. Buổi sáng sau khi cô giáo đến, cô dẫn tôi vào pḥng cô và cho tôi một con búp bê. Những đứa trẻ mù bé nhỏ tại viện Perkins đă gửi tặng, và bà Laura Bridgman đă mặc y phục cho nó; nhưng về sau, tôi mới biết điều này. Khi tôi đă chơi với nó một lát, cô Sullivan chầm chậm đánh vần vào bàn tay tôi chữ “ b-ú-p b-ê.” Ngay lập tức, tôi thích tṛ chơi bằng ngón tay này, và tôi cố bắt chước. Sau cùng, khi tôi thành công trong việc tạo ra những con chữ một cách đúng, tôi phấn khởi với sự thích thú và tự hào trẻ con. Chạy xuống lầu tới mẹ tôi, tôi đưa bàn tay lên và tạo ra những kư tự của chữ “búp-bê.” Tôi không biết là tôi đang đánh vần một từ, hay thậm chí, những từ hiện hữu; tôi chỉ đang chuyển động những ngón tay, bắt chước như con khỉ. Trong những ngày sau đó, trong cách này, tôi học cách đánh vần nhiều từ – trong số đó, là “mũ,” “kim găm,” “tách” và nhiều động từ như “ngồi,” “đứng,” và “đi bộ.” Nhưng cho măi đến vài tuần sau, th́ tôi mới hiểu rằng mọi thứ đều có một cái tên. Một hôm, trong khi tôi đang chơi với con búp bê mới của ḿnh, th́ cô Sullivan cũng đặt con búp bê lớn, bằng vải vụn vào ḷng tôi, và đánh vần “búp - bê” và cố làm cho tôi hiểu rằng, “búp bê” áp dụng cho cả hai. Trước đó trong ngày, chúng tôi đă có một cuộc “vật lộn” qua những từ “b́nh” và “nước.” Cô Sullivan đă cố gây cho tôi ấn tượng rằng “b́nh” là b́nh, và “nước” là nước, nhưng tôi cứ lẫn lộn hai từ đó. Trong tuyệt vọng, cô đành bỏ qua đề tài đó, để trở lại nó ở cơ hội đầu tiên. Trở nên mất kiên nhẫn trước những nỗ lực lặp đi lặp lại của cô, tôi tóm lấy con búp bê mới, và ném mạnh nó xuống sàn. Tôi rất thích chí khi tôi cảm thấy những mảnh vỡ của con búp bê dưới chân ḿnh. Không hề có sự buồn rầu hay hối tiếc theo sau cơn bùng nổ đó của tôi. Tôi đă không yêu con búp bê. Trong cái thế giới tối tăm, tĩnh lặng mà trong đó tôi đang sống vào lúc đó, không hề có những t́nh cảm mạnh mẽ hay ḷng âu yếm.[22] Tôi cảm biết cô giáo đang quét những mảnh vỡ sang một phía của ḷ sưởi, và tôi có một cảm thức thỏa măn, rằng nguyên nhân gây ra sự khó chịu của tôi đă được cất bỏ. Cô mang đến cho tôi cái mũ, và tôi biết rằng, tôi sắp đi ra ngoài dưới ánh mặt trời ấm áp.Ư tưởng này – nếu một cảm giác không lời có thể được gọi là một ư tưởng – khiến cho tôi nhảy nhót với niềm vui thích. Chúng tôi đi xuống lối đi tới cái máy bơm nước được bao phủ với hoa kim ngân, tỏa hương ngào ngạt. Một ai đó đang bơm nước, và cô giáo đặt bàn tay tôi dưới ṿi nước. Khi ḍng nước mát chảy xuống một bàn tay, cô đánh vần từ “nước” trên bàn tay kia. Ban đầu chầm chậm, rồi nhanh hơn. Tôi đứng im, sự chú ư dán chặt lên những chuyển động của những ngón tay cô. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một ư thức mơ hồ về một cái ǵ đó đă bị lăng quên – một cảm giác phấn khích khi một ư tưởng được nhớ lại; bằng cách nào đó, cái huyền nhiệm của ngôn ngữ được vén mở cho tôi. Tôi biết rằng, “nước” có nghĩa là một cái ǵ đó tuyệt vời, mát mẻ đang chảy qua bàn tay tôi. Cái thế giới sống động đó đánh thức linh hồn tôi, cho nó ánh sáng, hy vọng, niềm vui, và giải phóng nó! [23] Quả thực, vẫn c̣n những rào chắn, nhưng chúng có thể được quét phăng đi với thời gian. Tôi rời cái máy bơm nước, háo hức muốn học. Mọi sự có một cái tên, và mỗi cái tên sản sinh ra một ư tưởng mới. Khi chúng tôi trở về nhà, mọi sự vật mà tôi sờ vào, có vẻ như run rẩy với sự sống. Sỡ dĩ như thế, là bởi v́, tôi “nh́n” mọi sự với “cái nh́n” mới mẻ và lạ lẫm. Ngay khi bước vào cửa lớn, tôi nhớ đến con búp bê mà tôi đă đánh vỡ. Tôi ṃ mẫm đến bên ḷ sưởi và nhặt lên những mảnh vỡ. Tôi cố gắng để ráp chúng lại với nhau, nhưng vô ích. Rồi mắt tôi đẫm lệ v́ nhận thức được cái mà tôi đă làm; và lần đầu tiên, tôi cảm thấy hối hận và sầu muộn. [24]
Ngày hôm đó, tôi học được rất nhiều từ mới. Tôi không
nhớ hết đó là những từ nào, nhưng tôi biết rằng “cha,” “mẹ,”“em gái,”
“cô giáo” là trong số những từ đó – những từ mà sẽ làm cho thế giới nở
hoa cho tôi. Thật khó mà t́m thấy một đứa bé nào hạnh phúc hơn tôi, khi
tôi nằm trên cái giường nhỏ vào cuối cái ngày đầy biến cố đó, và sống
lại những niềm vui mà nó đă mang đến cho tôi, và lần đầu tiên, tôi mong
đêm chóng qua và một ngày mới đến. [22] Lúc này, linh hồn của cô bé Helen cũng chưa tỉnh dậy. [23] “ Sự tỉnh dậy của linh hồn” là một cụm từ rất quan trọng, bởi v́ nó sẽ làm thay đổi toàn triệt cuộc đời của Helen Keller.
[24] Kể từ đây, Helen Keller
mới bắt đầu có những t́nh cảm thực sự của con người.
|