THE STORY OF MY LIFE CHUYỆN ĐỜI TÔI
CHƯƠNG V
Khi đến mùa hoa cúc và hoa mao lương vàng [25], cô Sullivan nắm tay tôi đi qua những cánh đồng – nơi mà những người đàn ông đang chuẩn bị đất để gieo hạt – đến bờ của sông Tennessee, và ở đó, ngồi trên cỏ ấm, tôi học những bài học đầu tiên về ḷng từ ái của thiên nhiên. Tôi học được, như thế nào mà mặt trời và mưa làm cho cây cối mọc lên từ đất, thú vị cho nhăn quan và tốt cho thực phẩm; như thế nào mà những con chim xây tổ, sống và sinh sôi nảy nở từ vùng đất này sang vùng đất nọ; như thế nào mà con sóc, con nai, con sư tử và những sinh vật khác t́m kiếm thức ăn và chỗ ở. Khi kiến thức của tôi về những sự vật tăng lên, tôi càng thấy yêu thích cái thế giới mà trong đó tôi đang sống. Lâu trước khi tôi học cách làm một bài toán số học, hay mô tả h́nh thể của trái đất, cô Sullivan đă dạy tôi t́m thấy cái đẹp trong những khu rừng thơm tho, trong mọi lá cỏ, và trong những đường cong và những chỗ trũng trên bàn tay của em gái bé nhỏ của tôi. Cô nối kết những ư tưởng sớm sủa nhất của tôi với thiên nhiên, và làm cho tôi cảm nhận rằng “những con chim, những bông hoa và tôi là những kẻ ngang hàng, hạnh phúc.” Nhưng vào khoảng thời gian này, tôi có một kinh nghiệm, nó dạy tôi rằng, thiên nhiên không phải bao giờ cũng nhân ái. Một hôm, cô giáo và tôi đang trở về nhà sau một cuộc đi dạo dài. Buổi sáng trời đẹp, nhưng trở nên nóng và oi bức, khi sau cùng chúng tôi chuẩn bị đi về nhà. Hai ba lần chúng tôi dừng lại để nghỉ dưới một gốc cây bên vệ đường. Chỗ dừng cuối cùng là dưới một cây anh đào dại, cách nhà một quăng ngắn. Cái bóng râm thật dễ chịu, và cái cây th́ quá dễ trèo, đến nỗi với sự trợ giúp của cô giáo, tôi có thể nhảy lên ngồi trên những cành cây. Trên cây quá mát mẻ, nên cô Sullivan đề nghị rằng, chúng tôi sẽ ăn trưa ở đó. Tôi hứa ngồi im, trong khi cô về nhà lấy thức ăn. Bỗng nhiên một sự thay đổi xảy ra qua suốt cái cây. Hơi ấm mặt trời đă bỏ đi. Tôi biết, bầu trời đă tối sầm lại, bởi v́ toàn bộ nhiệt lượng – có nghĩa là ánh sáng đối với tôi – đă biến mất khỏi bầu không khí. Một mùi kỳ lạ bốc lên từ mặt đất. Tôi biết, đó là cái mùi luôn đi trước một cơn mưa giông, và một nỗi sợ không tên vồ chụp lấy tôi. Tôi cảm thấy ḿnh hoàn toàn cô độc, bị cắt ĺa khỏi bạn bè và mặt đất vững chắc. Cái bao la, cái bất tri ôm chặt lấy tôi. Tôi ngồi im, chờ đợi; một nỗi kinh hăi lạnh cóng ḅ qua tôi. Tôi mong cô giáo sớm trở lại; nhưng trên hết mọi sự, tôi muốn xuống khỏi cây đó. Có một khoảnh khắc im lặng báo điềm xấu, rồi một sự xáo động đồng loạt của những lá cây. Một cơn rùng ḿnh chạy qua suốt cái cây, và một cơn gió mạnh, mà có lẽ đă thổi tôi bay khỏi cành cây, nếu tôi đă không bám vào nó với hết sức ḿnh. Cái cây chao đảo, mệt nhoài và căng thẳng. Những cành cây nhỏ bị găy và rơi xuống xung quanh tôi như những trận mưa rào. Một xung lực mạnh mẽ thúc giục tôi nhảy xuống, nhưng nỗi kinh hoàng ôm chặt lấy tôi. Tôi khom ḿnh xuống trong cái chĩa ba của cây. Những cành cây quất mạnh xung quanh tôi. Chốc chốc, một cảm giác khó chịu đến với tôi, như thể một cái ǵ đó nặng đă rơi xuống và nhảy bật lên, cho đến khi nó chạm vào cành cây lớn mà trên đó tôi đang ngồi. Nó khiến cho sự hồi hộp lên đến cực điểm; và ngay khi tôi đang nghĩ rằng, cả cái cây lẫn tôi sẽ rơi xuống, th́ cô giáo tóm lấy bàn tay tôi và giúp tôi leo xuống. Tôi níu vào cô, rùng ḿnh vui sướng khi cảm thấy đất dưới chân tôi một lần nữa. Tôi đă học một bài học mới – rằng “thiên nhiên tuyên chiến công khai với những đứa con của bà, và bên dưới cái xúc chạm mềm mại nhất, ẩn giấu những móng vuốt phản trắc.” Sau kinh nghiệm này, một thời gian lâu sau, tôi mới dám trèo lên một cây khác. Chỉ nội cái ư tưởng trèo lên cây thôi, đă khiến cho tôi rùng ḿnh kinh hăi. Sau cùng, chính sự dụ dỗ ngọt ngào của cây mimosa đang nở rộ, đă chế ngự những nỗi sợ hăi của tôi. Một buổi sáng mùa xuân đẹp, khi tôi ở một ḿnh trong ngôi nhà mùa hè, đang đọc sách, th́ tôi ngửi thấy một mùi hương tinh tế, tuyệt vời trong không khí. Tôi nhảy lên, và một cách bản năng, vươn hai bàn tay ra. Như thể linh hồn của mùa xuân đang bay qua căn nhà mùa hè. “Nó là cái ǵ vậy?“ tôi tự hỏi, và phút sau đó, tôi nhận ra mùi hương của hoa mimosa. Tôi ṃ mẫm đi tới cuối khu vườn, biết rằng cây mimosa ở gần cái hàng rào, ở lối rẽ của con đường. Vâng, nó ở đó, rung rinh trong nắng ấm, những cành trĩu hoa gần như chạm vào đám cỏ rậm. Trên trần gian, c̣n có cái ǵ đẹp hơn thế nữa! Những bông hoa mỏng manh của nó thu ḿnh lại trước cái xúc chạm nhẹ nhàng nhất của cơi phàm trần; dường như một cây của thiên đường đă được đem xuống trồng nơi hạ giới. Đi xuyên qua một cơn mưa rào của những cánh hoa, tôi đến bên cái thân cây lớn và trong một phút, đứng lưỡng lự; rồi, đặt bàn chân lên cái không gian rộng giữa những cành chĩa ba, tôi tự đu ḿnh lên cây. Có chút khó khăn, bởi v́ những cành cây th́ rất lớn và cái vỏ làm hai bàn tay tôi đau. Nhưng tôi có một cảm thức thú vị rằng, tôi đang làm một cái ǵ đó khác thường và tuyệt vời, nên tôi tiếp tục leo mỗi lúc một cao hơn, cho đến khi tôi đến một chỗ ngồi nhỏ bé mà ai đó đă tạo ra ở đó từ lâu về trước, và nó đă trở thành một phần của chính cái cây. Tôi ngồi ở đó một thời gian dài, cảm thấy giống như một nàng tiên trên một đám mây hồng. Sau lần đó, tôi đă trải qua nhiều giờ phút hạnh phúc trên cái cây thiên đường của ḿnh, suy nghĩ những ư tưởng đẹp đẽ và mơ những giấc mơ tươi sáng.
_____
[25] Buttercup: Hoa mao
lương, có màu vàng
|