ĐỖ TƯ NGHĨA

 

HÀNH TR̀NH CỦA LINH HỒN

 

 

 CHƯƠNG VI

SỰ CHUYỂN TIẾP
 

          Mọi linh hồn, bất luận kinh nghiệm của chúng ra sao, sau cùng chúng sẽ đến một “phi cảng” trung tâm trong thế giới linh hồn, mà tôi tạm gọi là “khu vực tập kết.” Tôi đă nói, có nhiều biến thể trong tốc độ di chuyển của linh hồn ngay sau cái chết, tùy thuộc vào mức độ tiến hóa tâm linh của chúng. Một khi qua khỏi “trạm định hướng,” có vẻ như không có thêm khúc ngoặt nào cho bất cứ ai bước vào không gian này của thế giới linh hồn. Rơ ràng là, một số lượng lớn những linh hồn đang trở lại được vận chuyển hàng loạt, trong một chuyến “quá cảnh” tâm linh.

Đôi khi, những linh hồn được hộ tống bởi những vị hướng đạo của chúng tới khu vực này. Tôi nhận thấy điều nói trên đặc biệt đúng cho những linh hồn trẻ dại. Những linh hồn khác được hướng dẫn bởi một lực vô h́nh, kéo chúng vào trong khu vực tập kết và rồi xa hơn, tới những thực thể đang chờ đợi.

Từ những ǵ mà tôi có thể xác định, th́ việc hộ tống tùy thuộc vào ư chí của vị hướng đạo của mỗi linh hồn. Trong hầu hết mọi trường hợp, th́ những linh hồn không cần phải vội vàng, song chúng không “la cà” ở chặng đường này, trên chuyến đi của chúng. Những cảm nhận mà chúng ta có dọc theo lối đi này, tùy thuộc vào trạng thái tâm trí của chúng ta sau mỗi kiếp sống.

Sự tập kết và thuyên chuyển của những linh hồn thực sự bao gồm 2 giai đoạn. “Khu vực tập kết” không phải là một không gian cắm trại. Những linh hồn được mang vào, tập hợp, và rồi được “phóng ra” tới điểm đến sau cùng, thích hợp của chúng. Khi tôi nghe những thân chủ tường thuật về cái địa điểm đặc thù này, tôi h́nh dung chính ḿnh đang bước đi cùng với những số lượng lớn những kẻ du hành xuyên qua nhà ga sân bay của một phi cảng lớn, nơi mà chúng ta có thể đáp máy bay đi về mọi hướng.

Một trong những thân chủ của tôi mô tả khu vực tập kết này: “Nó giống như cái trục của một bánh xe ngựa lớn, nơi mà chúng ta được chuyên chở từ một trung tâm dọc theo những cái nan hoa [spokes], tới những nơi mà chúng ta được chỉ định phải đến.

Những thân chủ của tôi nói rằng, tại vùng này, họ thấy một số lượng lớn những linh hồn lạ mặt di chuyển ra, vào cái “trục” một cách dễ dàng, không bị ùn tắc. Một người khác, gọi cái này là “Xa Lộ Los Angeles mà không có sự tắc nghẽn giao thông.” Trong thế giới linh hồn, có thể có những “trục bánh xe” tương tự khác, chốc chốc, có những đoạn đường dốc thoai thoải như trên xa lộ, nhưng mỗi thân chủ xem lộ tŕnh của chính họ, đến và đi từ trung tâm này, là một lộ tŕnh duy nhất.

Những nhận xét mà tôi nghe về bản chất của thế giới linh hồn khi bước vào khu vực tập kết, đă thay đổi một cách rơ rệt, so với những ấn tượng đầu tiên về cái “sự xếp tầng” mơ hồ. Nó như thể là bây giờ linh hồn đang du hành xuyên qua những “ṿng tay ôm” lỏng lẻo của một đám mây hùng vĩ của dải Ngân Hà, vào trong một thiên cầu có tính hợp nhất hơn. Trong khi linh hồn họ bay lượn trong không gian rộng mở của khu vực tập kết, chuẩn bị cuộc du hành xa hơn tới những không gian đă định trước, tôi thích lắng nghe sự hào hứng trong giọng nói của những thân chủ của tôi.

Họ bị lóa mắt bởi một thế giới vĩnh hằng trải ra đằng trước họ và tin rằng, một nơi nào bên trong, tiềm ẩn những hạt nhân của sự sáng tạo. (82) Khi họ nh́n vào cái “mái che” [canopy] mở ra một cách trọn vẹn xung quanh họ, th́ những thân chủ thường phát biểu rằng, thế giới linh hồn dường như phát quang, với nhiều màu sắc đa dạng. Tôi không nghe nói ǵ về cái tối đen như mực mà chúng ta thường liên tưởng khi nghĩ về một không gian sâu thẳm. Những cuộc tụ họp của những linh hồn mà những thân chủ thấy tại “cận ảnh” [foreground] trong cái “thao trường” [amphitheater] này hiện ra như những ánh sao xếp thành h́nh kim tự tháp, tất cả đang đi theo những hướng khác nhau. Một vài linh hồn di chuyển nhanh, trong khi những linh hồn khác th́ trôi dạt chầm chậm.

Những khối năng lượng ở xa hơn, được mô tả như là “những ḥn đảo mờ mờ, không rơ.” Tôi được cho biết rằng, một đặc điểm nổi bật của thế giới linh hồn, là cảm nhận liên tục về một lực tâm linh hùng mạnh đang chỉ đạo mọi sự trong một sự hài ḥa bí ẩn. Người ta nói rằng, đây là nơi của ư tưởng thuần túy. Ư tưởng mặc lấy nhiều h́nh thức. Chính là tại cái điểm thuận lợi này trong sự trở lại của linh hồn, mà nó bắt đầu dự kiến việc gặp gỡ những người khác đang đợi nó. Một ít trong số những người này có thể đă được nh́n thấy tại cổng vào, nhưng phần lớn, có thể là chưa.

Không có ngoại lệ, những linh hồn nào mong muốn tiếp xúc với nhau, nhất là khi đang di chuyển, th́ chúng chỉ cần nghĩ về thực thể mà chúng muốn tiếp xúc. Bỗng nhiên, cá nhân được “nhớ đến” sẽ xuất hiện trong “tâm trí” của kẻ du hành. Những truyền thông thần giao cách cảm bằng năng lượng của mọi thực thể linh hồn cho phép một ái lực phi thị giác [non-visual]; mặt khác, khi hai h́nh thức năng lượng nào thực sự đến gần nhau, th́ chúng cung cấp một sự nối kết trực tiếp hơn. Trong những bản tường thuật của những thân chủ, có một sự giống nhau về thể cách du hành của họ, những lộ tŕnh, và những đích đến của họ, mặc dù những cái mà họ thấy dọc theo lối đi, th́ đặc thù ở mỗi người.

Tôi lục lọi qua những hồ sơ của ḿnh để t́m một thân chủ mà những kinh nghiệm của người ấy – dọc theo lộ tŕnh này tới một đích đến tâm linh tối hậu – vừa có tính mô tả, vừa đại biểu cho những ǵ mà những thân chủ khác đă nói với tôi. Tôi chọn một nhà thiết kế đồ họa 34 tuổi, sâu sắc – đây là một linh hồn tiến hóa cao. Linh hồn người đàn ông này đă du hành qua lộ tŕnh này nhiều lần, sau nhiều kiếp sống của ông.

CA 14:

* TS N: Bây giờ, anh sẵn sàng bắt đầu phần cuối cùng của chuyến du hành về nhà, về phía cái nơi mà linh hồn anh thuộc về, trong thế giới linh hồn. Khi tôi đếm 3, mọi chi tiết về cái chặng cuối cùng này sẽ trở nên rơ ràng với anh. Anh sẽ dễ dàng tường thuật mọi sự mà anh thấy, bởi v́ anh đă quen thuộc với cái lộ tŕnh này. Anh đă sẵn sàng chưa?

+ CT: Vâng.

* TS N: [cao giọng lên để ra lệnh] Một – chúng ta đang khởi động. Hai, bây giờ linh hồn anh đă di chuyển ra khỏi khu vực định hướng. Ba ! Nhanh lên, ấn tượng đầu tiên của anh là ǵ?

+ CT: Những khoảng cách th́…không giới hạn…không gian vô tận…vĩnh viễn…

* TS N: Vậy, có phải anh đang bảo tôi rằng, thế giới linh hồn là vô tận?

+ CT: [ngừng lâu] Thành thật mà nói – từ nơi mà tôi đang trôi bồng bềnh – nó trông có vẻ vô tận. Nhưng khi tôi bắt đầu thực sự di chuyển, th́ nó thay đổi.

* TS N: Nó thay đổi ra sao?

+ CT : Ờ…mọi sự vẫn…không h́nh thù…khi tôi đang…trượt đi nhanh hơn…tôi thấy rằng, tôi đang di chuyển bên trong một cái bát bị lật ngược. Tôi không biết những cái miệng bát ở đâu, hay thậm chí, có cái nào hay không.

* TS N: Vậy, sự chuyển động cho anh cảm thức rằng, thế giới linh hồn có h́nh cầu?

+ CT: Vâng, nhưng nó chỉ là một cảm nhận về…sự “đồng phục” [giống nhau] đóng kín…khi tôi đang di chuyển nhanh.

* TS N: Tại sao sự di chuyển nhanh – tốc độ của anh – cho anh cảm nhận rằng, anh đang ở trong một cái bát?

+ CT: [ngừng lâu] Thật kỳ lạ. Mặc dù khi linh hồn tôi đang trôi dạt, nó có vẻ như đi theo đường thẳng…nhưng khi tôi đang di chuyển nhanh trên một đường “đường tiếp xúc” [line of contact], th́ tôi lại có cảm nhận rằng ḿnh đang đi theo một đường tṛn.

* TS N: “Đường tiếp xúc” là ǵ vậy?

+ CT: Về phía một đích đến đặc thù.

* TS N: Việc di chuyển với tốc độ cao trên một tuyến đường chỉ định trước làm thay đổi tri giác, cho cảm tưởng rằng, thế giới linh hồn có h́nh cầu?

+ CT: Bởi v́, với tốc độ, th́ những đường vạch [lines] có vẻ như… cong lại. Chúng uốn cong trong một hướng rơ ràng hơn đối với tôi, và khiến cho sự di chuyển của tôi ít tự do hơn.

CHÚ THÍCH: Những thân chủ khác – cũng có khuynh hướng đưa ra những mô tả tuyến tính – nói về việc du hành dọc theo những tuyến đường có chiều hướng, với những thuộc tính không gian của “hệ thống mạng lưới” [grid system]. Một người gọi chúng là “những chùm rung động.”

* TS N: “Ít tự do,” có phải là ít sự kiểm soát cá nhân không?

+ CT: Vâng.

* TS N: Anh có thể mô tả chính xác hơn, sự di chuyển của linh hồn anh dọc theo những “đường tiếp xúc cong”? [curving contact lines]

+ CT: Nó chỉ có tính mục đích hơn – khi linh hồn tôi đang được chỉ đạo ở một nơi nào đó trên một tuyến đường. Giống như tôi đang ở trong một ḍng nước trắng – chỉ có điều là, nó không dày đặc như nước – bởi v́ nó nhẹ hơn không khí.

* TS N: Vậy, trong cái bầu khí tâm linh này, anh không có cảm thức về sự dày đặc [density] như trong nước?

+ CT: Không, tôi không có cái cảm thức đó, nhưng cái mà tôi đang cố nói, là tôi đang bị cuốn đi, như thể tôi đang ở trong một ḍng nước ngầm.

* TS N: Tại sao anh nghĩ rằng nó như thế?

+ CT: Vâng, nó như thể là tất cả chúng tôi đang bơi – bị cuốn đi – trong một ḍng nước chảy xiết mà chúng tôi không thể kiểm soát…dưới sự điều khiển của một ai đó, lên và xuống khỏi nhau trong không gian… không có ǵ cứng chắc xung quanh chúng tôi.

* TS N: Anh có thấy những linh hồn khác đang du hành một cách có mục đích, ở phía trên và phía dưới anh?

+ CT: Vâng, nó như thể là chúng tôi khởi hành trong một ḍng suối và rồi, tất cả chúng tôi đang bị kéo vào trong một con sông lớn cùng với nhau.

* TS N: Khi nào số lượng những linh hồn đang trở lại, có vẻ như cao nhất với anh?

+ CT: Khi những con sông hội tụ lại vào trong…tôi không thể mô tả nó.

* TS N: Làm ơn hăy cố.

+ CT: [ngừng một lát] Chúng tôi được quy tụ vào trong…một đại dương…nơi mà tất cả chúng tôi xoay ṿng chỗ này chỗ kia…di chuyển chầm chậm. Rồi, tôi cảm thấy như thể tôi lại đang bị kéo tới một chi lưu nhỏ và mọi sự yên lặng hơn…xa khỏi những ư tưởng của quá nhiều tâm trí…đi tới những người mà tôi biết.

* TS N: Về sau, trong những chuyến du hành b́nh thường của anh với tư cách là một linh hồn, nó có giống như bị kéo đi trong những ḍng nước và những con sông như anh vừa mới mô tả?

+ CT: Không, không hề. Cái này th́ khác. Chúng tôi giống như con cá hồi đang trở lại quê hương để đẻ trứng. Khi chúng tôi đến đó, chúng tôi không bị đẩy đưa theo cách này. Lúc đó, chúng tôi có thể trôi dạt tự do.

* TS N: Ai đang làm cái việc đẩy trong khi anh đang được đưa về nhà?

+ CT: Những thực thể cao hơn. Những người có trách nhiệm về những di chuyển của chúng tôi, để đưa chúng tôi trở lại nhà.

* TS N: Chẳng hạn như vị hướng đạo của anh?

+ CT: Tôi nghĩ, họ ở [đẳng cấp] trên ông ấy.

* TS N: Anh đang cảm thấy ǵ khác vào khoảnh khắc này?

+ CT: Sự b́nh an. Có sự b́nh an mà tôi sẽ không bao giờ rời bỏ một lần nữa.

* TS N: C̣n ǵ nữa không?

+ CT: Ồ, tôi cũng có một niềm trông đợi nào đó, trong khi di chuyển chầm chậm với ḍng năng lượng.

* TS N: Tốt, bây giờ tôi muốn anh tiếp tục di chuyển xa hơn dọc theo ḍng năng lượng, tiến gần đến cái khu vực mà anh phải đến. Hăy nh́n xung quanh cẩn thận và nói cho tôi biết, anh thấy cái ǵ.

+ CT: Tôi thấy…nhiều loại ánh sáng…những mảng ánh sáng…bị tách rời khỏi nhau bởi…những hành lang …

* TS N: “Những hành lang,” có phải là một loạt những hàng rào bao quanh [enclosures] ?

+ CT: Vâng…giống một hành lang hơn…nhô ra tại nhiều nơi … trải ra xa khỏi tôi…

* TS N: Và những làn ánh sáng?

+ CT: Họ là những con người. Những linh hồn của những người bên trong những hành lang nhô ra, phản chiếu ánh sáng về phía tôi. Đó là cái mà tôi đang nh́n – những mảng ánh sáng nhấp nhô chỗ này chỗ kia.

* TS N: Có phải đây là những cụm người, bị tách khỏi nhau theo một cấu trúc nào đó trong những chỗ nhô ra dọc theo hành lang?

+ CT: Không, không có bức tường nào ở đây. Không có ǵ có tính cấu trúc, với những góc [angles] và ngóc ngách [corners]. Thật khó giải thích một cách chính xác…

* TS N: Anh đang mô tả rất tốt, rất cụ thể. Bây giờ, tôi muốn anh nói cho tôi biết, cái ǵ tách những cụm ánh sáng khỏi nhau dọc theo cái hành lang này mà anh đang mô tả.

+ CT: Những con người…bị phân chia bởi…những sợi mỏng, nhỏ nhắn…khiến cho ánh sáng trở thành trắng như sữa, trong suốt như tấm kiếng phủ tuyết. Có một làn ánh sáng đỏ rực từ năng lượng của họ khi tôi băng qua.

* TS N: Anh thấy mỗi cá thể linh hồn bên trong những cụm này hiện ra như thế nào?

+ CT: [ngừng một chút] Như là một chấm ánh sáng. Tôi thấy những khối gồm những cái chấm [dots] treo thành những “cụm” như những trái nho treo, tất cả đều được thắp sáng.

* TS N: Có phải những “cụm” này đại diện cho những nhóm khác nhau của những khối năng lượng linh hồn, cách nhau bởi những khoảng không gian?

+ CT: Vâng…họ được cách ly thành những nhóm nhỏ…Tôi đang đi tới cái “cụm” của chính tôi.

* TS N: Anh cảm thấy ǵ khác về họ khi anh băng qua trên đường tới cụm của ḿnh?

+ CT: Tôi có thể cảm nhận những ư nghĩ của họ vươn ra…quá đa dạng…nhưng cũng ḥa hợp…rất ḥa điệu... nhưng…[ngừng lại]

* TS N: Hăy tiếp tục.

+ CT: Tôi không [quen] biết những người mà tôi đang băng qua bây giờ…nhưng điều đó không quan trọng.

* TS N: Được rồi, hăy tiếp tục băng qua những cụm này, mà có vẻ như nhô ra dọc theo một hành lang. Nh́n từ xa, mọi thứ này nom ra sao? Hăy cho tôi một thí dụ.

+ CT: [cười] Một con đom đóm dài, những cái mép của nó thụt vào thụt ra…sự di chuyển th́…nhịp nhàng.

* TS N: Anh muốn nói, cái hành lang, chính nó, có vẻ như di chuyển?

+ CT: Vâng, những phần của nó…lắc lư như một dải ruy-băng trong cơn gió nhẹ trong khi tôi đi ra xa hơn.

* TS N: Hăy tiếp tục trôi bồng bềnh và nói cho tôi biết, cái ǵ xảy ra kế tiếp cho anh.

+ CT: [ngừng một lát] Tôi đang ở bờ mép của một hành lang khác…Tôi đang trôi chậm lại.

* TS N: Tại sao vậy?

+ CT: [trở nên phấn khởi] Bởi v́…ồ, tốt! Tôi đang đi về phía cái địa điểm nơi mà những người của tôi đang “lưu trú.”

* TS N: Và anh cảm thấy thế nào khoảnh khắc này?

+ CT: Tuyệt vời [fantastic] ! Có một lực kéo quen thuộc của những tâm trí…vươn ra tới tôi…Tôi đang chụp bắt cái đuôi của con diều [kite] của họ…kết hợp với họ trong ư nghĩ…tôi đang về lại nhà!

* TS N: Có phải “cụm” đặc thù này bao gồm những người bạn của anh, bị cô lập khỏi những nhóm linh hồn khác đang “sống” trong những hành lang khác?

+ CT: Không ai thực sự bị cô lập, mặc dù vài trong số những linh hồn trẻ dại có thể nghĩ thế. Tôi đă từng du hành đó đây một thời gian dài, và tôi có nhiều kết nối [nói với niềm tự tin khiêm tốn].

* TS N: Như vậy, anh cảm thấy những nối kết với những hành lang khác, thậm chí với những linh hồn trong đó mà anh có thể không biết từ kinh nghiệm quá khứ?

+ CT: Vâng, do những nối kết mà tôi đă có. Có một “tính nhất thể” [oneness] ở đây.

* TS N: Khi anh đang di chuyển với tư cách là một linh hồn, đâu là sự khác biệt chính yếu trong những tương tác với những linh hồn khác, so với khi anh c̣n ở trong h́nh dáng con người [human form] ở Cơi Trần?

+ CT: Ở đây không ai là một kẻ xa lạ. Hoàn toàn không có sự thù địch đối với bất cứ ai.

* TS N: Anh muốn nói, mọi linh hồn đều thân thiện với mọi linh hồn khác, bất luận những kết giao của chúng ra sao, trong nhiều bối cảnh khác nhau?

+ CT: Đúng rồi, và c̣n hơn chỉ là thân thiện nữa.

* TS N : Anh nói rơ hơn được không?

+ CT: Chúng tôi nhận ra một sợi dây ràng buộc đại đồng giữa chúng tôi, vốn làm cho tất cả chúng tôi là một. Không có sự nghi ngờ nào đối với nhau.

* TS N: Thái độ này tự biểu hiện ra sao giữa những linh hồn gặp nhau lần đầu?

+ CT: Bằng sự cởi mở và sự chấp nhận hoàn toàn.

* TS N: Vậy, bất cứ linh hồn nào trở lại Cơi Trần, đều gặp khó khăn?

+ CT: Đúng vậy, đối với những người “mới” hơn, bởi v́ họ đi tới Cơi Trần với niềm mong đợi được đối xử một cách công bằng. Khi họ không được đối xử như vậy, đó là một cú sốc. Đối với vài linh hồn, phải mất vài kiếp sống để trở nên quen với cơ thể [vật lư] Cơi Trần.

* TS N: Và nếu những linh hồn “mới hơn” đang tranh đấu với những điều kiện Cơi Trần này, th́ chúng ít thành công khi làm việc bên trong tâm trí con người?

+ CT: Tôi sẽ phải nói vâng, bởi v́ bộ năo đẩy nhiều sợ hăi và bạo động vào trong linh hồn chúng ta. Nó gây khó khăn cho chúng ta, nhưng đó là lư do tại sao chúng ta đến Cơi Trần…để khắc phục…

* TS N: Theo ư anh, th́ những linh hồn mới hơn có thể dễ bị thương tổn hơn và cần sự hỗ trợ của nhóm khi mới trở lại cụm của chúng?

+ CT: Điều đó tuyệt đối đúng. Tất cả chúng tôi đều muốn trở lại nhà. Làm ơn cho phép tôi ngừng nói chuyện, để tôi có thể gặp các bạn tôi.

Tôi đă nói sơ qua về sự giống nhau trong cách sử dụng từ của những thân chủ khác nhau để mô tả những hiện tượng tâm linh. Ca 14 cung cấp thêm một vài thí dụ. Cùng một sự việc, nhưng nó có thể được diễn tả một cách khác nhau. Chẳng hạn: “Những con đom đóm nhô ra chỗ này chỗ kia” cũng chính là “những chiếc bong bóng trôi bồng bềnh.” “Những cụm bóng đèn tṛn khổng lồ, lờ mờ,” trong một ca, trở thành “những chùm bóng bóng nước trong suốt” từ một thân chủ khác. Tôi thường nghe những từ chỉ nước như là “những ḍng” [currents] và những ḍng suối được dùng để giải thích một di chuyển trôi chảy và có chiều hướng; từ chỉ bầu trời “giống như đám mây” nói lên sự tự do về chuyển động có liên hệ tới sự trôi dạt. Những h́nh ảnh thị giác – vốn gợi lên những diễn đạt về khối năng lượng – và từ “cụm” dùng để chỉ chính những linh hồn, th́ đặc biệt phổ biến. Chính tôi cũng đă áp dụng vài trong số những từ ngữ tâm linh này.

Tại khu vực “lên bờ” [debarkation] sau cùng dành cho linh hồn mới đến, những “nhóm cụm” [cluster group] đang chờ đợi gồm có những thực thể quen thuộc. Những nhóm này có thể lớn hay nhỏ, tùy thuộc vào mức độ tiến hóa [của linh hồn] và những yếu tố khác mà tôi sẽ thảo luận trong khi chúng ta đi xa hơn một chút. So với ca 14, th́ ca kế tiếp tŕnh bày một tri giác “thiển cận” [insular] hơn về thế giới linh hồn từ một linh hồn ít tiến hóa hơn.

Trong ca 15, th́ sự chuyển tiếp của linh hồn này từ “khu vực tập kết” tới “cụm nhà” (83) [home cluster] của cô là khá nhanh chóng trong tâm trí cô. Ca này giàu thông tin, bởi v́ nó tŕnh bày sự thoải mái được cảm thấy bởi một linh hồn đối với một không gian được chỉ định, cũng như sự tuân phục đối với những kẻ quản lư hệ thống đó. Bởi v́ thân chủ này thiếu kinh nghiệm hơn và hơi khó chịu trước cái mà cô thấy ḿnh phải tuân phục, chúng ta được cung cấp một thuyết minh khác về những đường lối chỉ đạo cho việc xếp nhóm.


CA 15:

* TS N: Tôi muốn nói chuyện với cô về chuyến đi của cô vào trong cái nơi mà b́nh thường cô lưu lại, trong thế giới linh hồn. Bây giờ linh hồn cô đang di chuyển về phía cái đích đến này. Hăy giải thích những ǵ mà cô thấy vả cảm thấy.

+ CT: [hoảng sợ] Tôi đang…đi…ra phía ngoài, bằng cách nào đó...

* TS N: Ra phía ngoài à?

+ CT: [bối rối] Tôi đang…trôi bồng bềnh…trong một sợi xích thuộc loại nào đó. Như thể là tôi đang len lỏi xuyên qua một loạt…những mắt xích…một mê cung lờ mờ…rồi…nó mở ra… ồ!

* TS N: Nó là cái ǵ vậy?

+ CT: [kinh hăi] Tôi đă đi vào…một khu vực rộng lớn…Tôi thấy nhiều người khác…đang di chuyển theo đường chéo [criss-crossing] xung quanh tôi…[thân chủ trở nên không thoải mái]

* TS N: Hăy thư giăn – bây giờ cô đang ở khu vực tập kết. Cô vẫn thấy vị hướng đạo của cô chứ?

+ CT: [lưỡng lự] Vâng…gần đây…nếu không, th́ tôi sẽ bị lạc đường…nó quá…bao la…

* TS N: [Tôi đặt bàn tay lên trán thân chủ] Hăy tiếp tục thư giăn và nhớ rằng, cô đă từng ở đây trước kia, mặc dù mọi sự có vẻ như mới mẻ với cô. Cô làm ǵ bây giờ?

+ CT: Tôi đang…bị cuốn về phía trước…nhanh chóng…ngang qua những người khác…rồi tôi đang ở trong một không gian trống rỗng…lộ thiên.

* TS N: Có phải cái khoảng chân không [void] này có nghĩa là, mọi sự tối đen xung quanh cô?

+ CT: Ở đây không bao giờ tối đen …ánh sáng…chỉ thu nhỏ lại thành những cái bóng sẫm hơn do tốc độ của tôi. Khi tôi chậm lại, mọi sự trở nên sáng sủa hơn [những người khác xác nhận nhận xét này].

* TS N: Hăy tiếp tục đi và tường thuật cho tôi những ǵ mà cô thấy kế tiếp.

+ CT: Sau một lát, tôi thấy…những cái “tổ” [nest] người.

* TS N: Cô muốn nói, những nhóm người?

+ CT: Vâng – giống như những tổ ong – tôi thấy chúng giống như những chùm ánh sáng di động …những con đom đóm.

* TS N: Được rồi, hăy tiếp tục di chuyển và nói cho tôi biết cô thấy những ǵ.

+ CT: Hơi ấm…t́nh bạn…sự đồng cảm…nó mơ hồ như trong giấc mộng … Ồ…

* TS N: Nó là cái ǵ vậy?

+ CT: Tôi đă trôi chậm lại – mọi sự khác đi.

* TS N: Khác thế nào?

+ CT: Rơ nét hơn nhiều [ngừng một lát] Tôi biết nơi này.

* TS N: Cô đă tới cái “tổ ong” của chính cô chưa?

+ CT: [ngừng lâu] Chưa, tôi đoán thế.

* TS N: Hăy nh́n xung quanh cô và tường thuật cho tôi chính xác những ǵ mà cô thấy và cảm thấy.

+ CT: [thân chủ bắt đầu run rẩy] Có…những chùm người…cùng nhau…măi tận đằng xa…nhưng…trông ḱa!

* TS N: Cô thấy cái ǵ vậy?

+ CT: [sợ hăi] Những người mà tôi biết…một vài người trong gia đ́nh tôi…ở đằng xa…nhưng… [một cách khổ sở] có vẻ như tôi không thể vươn tới họ!

* TS N: Tại sao vậy?

+ CT: [trong sự ngỡ ngàng ràn rụa nước mắt] Tôi không biết! Lạy Chúa, họ không biết tôi ở đây? [thân chủ bắt đầu vùng vẫy trên ghế, và rồi nới rộng ṿng tay cô và bàn tay mở ra về phía bức tường pḥng mạch của tôi] Tôi không thể vươn tới cha tôi!

CHÚ THÍCH: Tôi ngừng hỏi một lát. Cha vị thân chủ này có ảnh hưởng rất lớn trên cô trong kiếp sống gần đây nhất, và cô cần thêm những kỹ thuật để xoa dịu. Tôi cũng quyết định tăng cường cái “lá chắn bảo vệ” của cô trước khi tiếp tục.

* TS N: Cô có biết, do đâu mà cha cô ở đằng xa, nên cô không thể vươn tới ông?

+ CT: [im lặng một hồi. Tôi dùng thời gian này để lau khô khuôn mặt thân chủ tôi, đầm đ́a nước mắt và đẫm mồ hôi] Tôi không biết…

* TS N: [tôi đặt bàn tay lên trán thân chủ và ra lệnh] Hăy kết nối với cha cô – bây giờ!

+ CT: [sau khi ngừng một lát, thân chủ thư giăn] Tốt…ông đang bảo tôi nên kiên nhẫn và mọi sự sẽ trở nên rơ ràng với tôi…Tôi muốn đi tới đằng kia và ở gần ông.

* TS N: Và ông nói ǵ với cô về điều đó?

+ CT: [buồn bă] Ông nói…rằng ông luôn có thể ở trong tâm trí tôi nếu tôi cần ông và …Rằng tôi sẽ học cách làm việc này tốt hơn (bằng thần giao cách cảm), nhưng ông phải lưu lại nơi ông đang ở …

* TS N: Cô nghĩ, do đâu mà cha cô phải lưu lại nơi đó?

+ CT: [ràn rụa nước mắt] Ông không thuộc về “tổ ong” của tôi.

* TS N: C̣n lư do nào khác không?

+ CT: Những…người chỉ đạo…họ không…[lại khóc thành tiếng] Tôi không chắc…

CHÚ THÍCH: B́nh thường, tôi cố tránh can thiệp quá nhiều, khi những thân chủ đang mô tả những chuyển tiếp tâm linh của họ. Nhưng trong trường hợp này, thân chủ tôi bị bối rối và mất định hướng, nên tôi cung cấp một chút hướng dẫn của chính tôi.

* TS N: Chúng ta hăy phân tích lư do tại sao mà cô không thể vươn tới địa điểm của cha cô ngay bây giờ. Phải chăng, có thể là, sự ly cách này là bởi v́ những “thực thể cao hơn” tin rằng, đây là thời gian để cô có những suy nghĩ cá nhân, và rằng, bây giờ cô chỉ nên tiếp cận những linh hồn khác cùng mức độ phát triển như cô?

+ CT: [thân chủ đă tạm hồi phục] Vâng, những thông điệp đó đang đến. Tôi phải tự giải quyết những sự việc cho chính ḿnh…với những người khác cùng mức phát triển giống như tôi. Những người chỉ đạo khuyến khích chúng tôi…và cha tôi cũng đang giúp tôi hiểu điều đó.

* TS N: Cô có thỏa măn với cái “thủ tục” này không?

+ CT: [ngừng một lát] Vâng.

* TS N: Tốt, làm ơn tiếp tục với sự di chuyển của cô từ khoảnh khắc cô thấy vài người trong gia đ́nh cô ở đằng xa. Cái ǵ xảy ra kế tiếp?

+ CT: Vâng, tôi vẫn đang trôi chậm lại…di chuyển từ từ…Tôi đang được đưa đi theo một lộ tŕnh mà tôi chưa từng đi trước kia. Tôi đang băng qua những “chùm người” khác. Rồi, tôi dừng lại.

CHÚ THÍCH: Sự chuyển tiếp sau cùng vào bên trong [thế giới linh hồn] th́ đặc biệt quan trọng cho những linh hồn trẻ dại. Một thân chủ, ngay khi tỉnh dậy, mô tả cảnh này như sau: nó cho anh ta cảm thức rằng, anh ta đang trở về nhà vào buổi hoàng hôn, sau một chuyến đi xa dài. Sau khi đi từ vùng quê tới thị trấn của ḿnh, sau cùng, anh ta tới con phố xưa quen thuộc. Có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ những ngôi nhà hàng xóm, và anh ta có thể thấy những người bên trong, khi anh ta lái xe chầm chậm ngang qua, trước khi tới cái đường dành cho xe hơi [driveway] dẫn vào ngôi nhà của chính ḿnh.

Mặc dù những người ở trong cơn thôi miên có thể dùng những từ như “cụm,” và “tổ ong,” để mô tả không gian “quê nhà” [home] của họ từ đằng xa, nhưng cái h́nh ảnh này trở nên cụ thể hơn, một khi họ đă đi vào trong mỗi “cụm.” Môi trường tâm linh của những thân chủ có liên quan với những thị trấn, trường học, và những khu vực dân cư khác gắn liền với những bảng chỉ đường ở Cơi Trần – những cái này gợi lên cảm giác an ninh và niềm vui.

* TS N: Bây giờ, cô đang đứng yên [stationary], cô có những ấn tượng ǵ?

+ CT: Nó là…sinh hoạt có quy mô lớn…có nhiều người ở vùng lân cận. Vài người quen thuộc với tôi, những người khác, th́ không.

* TS N: Cô có thể đến gần tất cả họ hơn một chút không?

+ CT: [đột nhiên thân chủ tôi cao giọng, phẫn nộ] Ông không hiểu ǵ cả! Tôi không đi tới đằng kia. [trỏ một ngón tay về phía bức tường pḥng mạch]

* TS N: Có chuyện ǵ vậy?

+ CT: Tôi không được phép. Không thể rời chỗ này để đi đâu cả.

* TS N: Nhưng, cô đă tới nơi cô phải đến rồi chứ?

+ CT: Cái đó không quan trọng. Tôi không đi tới đằng kia . [lại trỏ một ngón tay vào bức tâm ảnh của cô]

* TS N: Có phải điều này phù hợp với những thông điệp mà cô đă nhận về cha cô?

+ CT: Vâng, đúng thế.

* TS N: Có phải cô đang bảo tôi rằng, năng lượng linh hồn cô không thể tùy tiện trôi đi bất cứ nơi nào khác, ngoài nhóm của cô?

+ CT: [chỉ ra ngoài] Ở đằng kia, họ không ở trong nhóm của tôi.

* TS N: “Đằng kia” là ǵ vậy?

+ CT: [giọng nghiêm trọng] Những người khác kế cận – đó là nơi của họ. [chỉ xuống sàn nhà] Đây là chỗ của chúng tôi. Chúng tôi ở đây. [tự gật đầu để minh họa phát biểu của cô].

* TS N: Họ là ai?

+ CT: Vâng, những người khác, những người không ở trong nhóm của tôi. [bật cười, bồn chồn] Ồ, trông ḱa!…những người thuộc nhóm của chính tôi, thật tuyệt vời lại được nh́n thấy họ. Họ đang tiến về phía tôi!

* TS N: [tôi làm ra vẻ như thể tôi đang nghe thông tin này lần đầu, để động viên những câu trả lời tự phát] Vậy sao? Thật là tuyệt vời. Có phải đây là những người có quan hệ với cô trong kiếp trước [của cô] không?

+ CT: Hơn một kiếp sống, tôi có thể nói như vậy. [tự hào] Đây là những người thân thiết với tôi!

* TS N: Những người này là thành viên trong nhóm của cô?

+ CT: Dĩ nhiên, vâng, tôi đă ở với họ quá lâu. Ồ, thật là vui được thấy lại tất cả họ. [thân chủ quá vui sướng và tôi cho cô vài khoảnh khắc với tâm ảnh này]

* TS N: Tôi thấy có khá nhiều thay đổi trong sự hiểu biết của cô, chỉ trong một thời gian ngắn kể từ khi cô tới đây. Hăy nh́n ra đằng xa, vào những người khác xung quanh không gian này. Nơi họ “sống,” nó ra sao?

+ CT: [bị kích động] Tôi không muốn biết. Đó là công việc của họ. Ông không thấy sao? Tôi không gắn bó với họ. Tôi quá bận rộn với những người mà tôi được phép ở cùng, tại đây. Những người mà tôi biết và yêu thương.

* TS N: Tôi thực sự hiểu, nhưng cách đây vài phút, cô hoàn toàn sầu muộn v́ không thể đến gần cha cô.

+ CT: Bây giờ tôi biết rằng, ông có nơi “thường trú” của riêng ông, với những người khác.

* TS N: Tại sao cô không biết điều đó khi mới đến đây?

+ CT: Tôi không chắc. Tôi thừa nhận rằng, thoạt tiên, nó là một cú sốc. Bây giờ tôi biết cái “tập tục” ở đây. Tôi đang nhớ lại tất cả.

* TS N: Tại sao vị hướng đạo của cô không đến để giải thích mọi thứ này cho cô trước khi cô thấy cha cô?

+ CT: [ngừng lâu] Tôi không biết.

* TS N: Rất có thể, ngoại trừ cha cô, th́ những người khác mà cô đă biết và yêu mến, đều ở trong những nhóm này. Có phải, cô đang nói rằng, cô không có tiếp xúc nào với họ, v́ bây giờ cô đang ở tại nơi dành cho cô trong thế giới linh hồn?

+ CT: [bực ḿnh với tôi] Không, tôi tiếp xúc bằng tâm trí tôi. Tại sao ông lại không hiểu được ? Tôi phải lưu lại đây.

* TS N: [tôi “nói khích” thân chủ thêm một lần nữa, để kiếm thông tin bổ sung] Và cô không trôi dạt tới những nhóm khác chỉ để viếng thăm họ?

+ CT: Không! Chúng ta không làm cái đó! Chúng ta không đi vào những nhóm của họ và can thiệp vào năng lượng của họ.

* TS N: Nhưng sự tiếp xúc bằng tâm trí không can thiệp vào năng lượng của họ chứ?

+ CT: Vào lúc thích hợp. Khi họ tự do làm cái này với tôi…

* TS N: Như vậy, cô đang nói với tôi rằng, mọi người ở đây lưu trú trong những không gian dành cho nhóm của chính họ, và các bạn không đi lang thang thăm viếng hay làm quá nhiều sự tiếp xúc [bằng tâm trí] vào những lúc không thích hợp?

+ CT: [trầm tĩnh lại] Vâng, họ ở trong những không gian của chính họ, và việc giáo huấn đang diễn tiến. Chính những “kẻ chỉ đạo” mới chủ yếu là những người di chuyển chỗ này chỗ kia …

* TS N: Cám ơn cô đă làm sáng tỏ mọi thứ này cho tôi. Cô muốn tôi biết rằng, cô và những người bạn cùng nhóm tránh xâm phạm không gian của những người khác?

+ CT: Đúng thế. Ít ra, mọi sự là như thế xung quanh không gian của tôi.

* TS N: Và cái tập tục này không làm cô cảm thấy tù túng chứ?

+ CT: Ồ, không, có những khoảng không gian bao la và cảm thức tự do ở đây, chừng nào mà chúng tôi chú ư đến những quy tắc.

* TS N: Và nếu cô không tuân theo các quy tắc? Ai quyết định cái nơi chốn cho mỗi nhóm linh hồn?
+ CT:
[ngừng một lát] Những vị thầy giúp đỡ chúng tôi, nếu không, chúng tôi sẽ bị lạc đường.

* TS N: Tôi thấy, dường như cô bị lạc đường khi thoạt tiên đến đây?

+ CT: [không chắc] Tôi đă không kết nối…Tôi không “bắt được tần số”…Tôi bị rối tung cả lên…Tôi nghĩ là ông nhận thức rằng, không gian xung quanh đây nó to lớn ra sao.

* TS N: Hăy nh́n xung quanh cô, vào mọi không gian có “cư dân.” Há chẳng phải, thế giới linh hồn chật ních những linh hồn?

+ CT: [cười] Đôi khi, chúng tôi thực sự bị lạc đường – đó là lỗi của chúng tôi – không gian này vô cùng rộng lớn! Đó là lư do tại sao nó không bao giờ trở nên đông đúc.

Hai ca trong chương này đại diện cho những phản ứng khác nhau của một linh hồn “sơ cấp” [beginner] và một linh hồn tiến hóa hơn – trong chặng sau cùng của chuyến du hành trở về thế giới linh hồn của chúng. Mọi linh hồn trải qua kinh nghiệm này, đều có sự thuyết minh riêng về cái nh́n toàn cảnh từ khu vực tập kết đến “trạm cuối,” khi mà họ trở lại “nhóm” của họ. Vài thân chủ của tôi thấy sự chuyển tiếp từ cổng vào đến “nơi xếp nhóm” là quá nhanh, đến nỗi khi đến đó, họ cần thời gian để thích nghi.

Khi nhớ lại những kư ức của họ giữa việc trở lại nhà và việc xếp nhóm, th́ những thân chủ của tôi đôi khi diễn đạt sự quan ngại rằng, một “cá thể quan trọng” không hiện diện trong h́nh thức ánh sáng hay không truyền thông với họ bằng thần giao cách cảm. Thường khi, đây là một người cha [mẹ] hay người phối ngẫu trong kiếp sống vừa mới kết thúc. Vào cuối giai đoạn chuyển tiếp, lư do thường trở nên rơ ràng.

Thường khi, nó có liên hệ tới “sự nhập thể” [embodiment]. Chúng ta đă thấy, linh hồn trung b́nh đang trở lại, đều bị tràn ngập bởi niềm vui sướng. Những hữu thể được xếp thành cụm cùng nhau trong những khối ánh sáng nhấp nhô, rực rỡ. Thỉnh thoảng, những âm thanh du dương, vang vọng với những hợp âm đặc biệt, hướng dẫn linh hồn đang du hành. Một thân chủ nhận xét: “Khi tôi đến gần nơi của tôi, có một âm thanh đều đều của nhiều giọng nói, phát âm chữ “a,” giống như “aaa,” để cho thấy rằng họ nhận ra tôi, và tôi có thể thấy tất cả họ đều rung động nhanh với năng lượng ấm, rực rỡ, và tôi biết rằng, đây là những linh hồn vừa mới ĺa khỏi xác ngay bây giờ.”

Điều này cũng có nghĩa là, những linh hồn mới “nhập thể’ [currently incarnated] trong một hay nhiều cơ thể hơn vào khoảnh khắc đó, có thể không chủ động chào đón bất cứ ai trở lại. (84) Một thân chủ khác giải thích: “Như thể là họ đang ngủ trên “phi cơ tự động” [autopilot] – chúng tôi luôn luôn biết ai ra và ai vào.” Những linh hồn chưa hoàn toàn ĺa khỏi xác [not totally discarnated] phát ra ánh sáng lờ mờ với những “kiểu năng lượng thấp, thoi thóp” và có vẻ như không truyền thông nhiều với bất cứ ai. Ngay cả như thế, những linh hồn này có thể chào đón linh hồn đang trở lại một cách thầm lặng bên trong bối cảnh nhóm [group setting]. (85)

Cảm thức về một rào cản giữa những nhóm khác nhau, như được trải nghiệm bởi ca 15, có những phiên bản khác nhau trong số những thân chủ của tôi, tùy thuộc vào tuổi của linh hồn. Tôi sẽ có một cách nh́n nhận [perspective] khác về sự chuyển động [mobility] trong ca kế tiếp. Linh hồn trung b́nh với nhiều công việc căn bản để làm, cho rằng, sự ly cách của nhóm họ khỏi những nhóm khác, cũng tương tự như việc ở trong những pḥng học khác nhau tại cùng một trường. Tôi cũng có những thân chủ mà họ cảm thấy rằng, họ hoàn toàn bị ly cách trong ngôi trường của chính họ. Cụm từ “những trường học tâm linh” được hướng dẫn bởi những giáo viên-hướng đạo được dùng quá thường xuyên bởi những người trong cơn thôi miên, đến nỗi nó khiến cho tôi cũng có thói quen dùng cùng thuật ngữ này.

Như tôi đă nói trước đây, sau khi những linh hồn đă trở lại nhóm linh hồn của chúng, th́ chúng được triệu hồi ra trước một Hội đồng Trưởng Lăo. Mặc dù Hội Đồng này không có tính truy tố, nhưng các vị thực sự đích thân xem xét những hoạt động của linh hồn trước khi trả [nó] trở lại nhóm của nó. B́nh thường, những thân chủ của tôi gặp khó khăn nhất định [nào đó] trong việc cung cấp cho tôi những chi tiết đầy đủ về những ǵ diễn ra tại những “phiên thẩm vấn” này, và tôi chắc rằng, những ngăn chặn này là cố ư.

Đây là một bản tường tŕnh từ một ca: “Sau khi tôi gặp gỡ với những người bạn của tôi, th́ vị hướng đạo của tôi, Veronica, [cô giáo trẻ hơn của thân chủ] đưa tôi đến một chỗ khác để gặp Hội Đồng Trưởng Lăo. Cô ấy ở bên cạnh tôi với tư cách là một thông dịch viên – để giải thích những ǵ mà tôi không hiểu và [để] cung cấp sự hỗ trợ cho những lời giải thích của tôi về cách hành xử trong kiếp trước. Đôi khi, cô phát biểu thay cho tôi, như một luật sư bào chữa, nhưng Quazel [vị hướng đạo “cao cấp” của thân chủ, đă đến trước Veronica] là người có trọng lượng nhất trước hội đồng.

“Luôn luôn có 6 vị Trưởng Lăo ấy đằng trước tôi, mặc áo thụng dài trắng. Với khuôn mặt nhân ái, họ đánh giá những tri giác của tôi về kiếp sống mà tôi vừa sống, và với những tài năng của ḿnh, tôi đă có thể làm tốt hơn như thế nào, và tôi đă làm được cái ǵ lợi lạc. Tôi được tự do diễn đạt những điều phẫn chí và những ước mơ của ḿnh. Tất cả các vị Trưởng Lăo đều quen thuộc với tôi, nhưng đặc biệt, 2 người trong số họ ngỏ lời với tôi nhiều hơn những người khác và trông có vẻ trẻ hơn số c̣n lại. Tôi nghĩ, tôi có thể phân biệt qua ngoại h́nh, ai là đàn ông, ai là phụ nữ. Mỗi người có một nét đặc biệt trong cách mà họ thẩm vấn tôi, nhưng họ đều đáng kính và chân thật, và tôi luôn được đối xử một cách công bằng. Tôi không thể giấu họ điều ǵ, nhưng đôi khi tôi không theo kịp, khi họ truyền đạt những ư tưởng của họ quá nhanh chóng. Khi tôi không kịp hiểu, th́ Veronica “dịch” những ǵ mà họ đang nói về tôi, mặc dù tôi có cảm nhận rằng, cô không nói hết cho tôi. Trước khi tôi trở lại Cơi Trần, họ muốn gặp tôi một lần thứ hai.

Khi một linh hồn đă tái gia nhập những “bạn cùng lớp” quen thuộc của nó, trong nhóm phù hợp với nó, th́ nó tự xem như ḿnh “đă về nhà.” Sự có mặt của nó ở đây với những linh hồn nhất định, rất giống một hệ thống “xếp lớp” trong giáo dục, xét về h́nh thức và chức năng. Tiêu chuẩn cho việc xếp nhóm, đặt nền trên kiến thức và một mức phát triển nhất định. Như trong bất cứ t́nh huống nào của một lớp học, th́ một số học sinh có quan hệ tốt với những giáo viên, c̣n những học sinh khác, th́ không tốt như vậy.

Chương kế tiếp sẽ xem xét cái quá tŕnh lựa chọn để xếp linh hồn thành nhóm, và những linh hồn tự nh́n chính ḿnh ra sao trong những “địa điểm” tâm linh của chúng.

________

 

(82) Creation: “sự sáng tạo” – ở đây là sự sáng tạo ra vũ trụ và con người.

(83) Home cluster: “cụm nhà.”

(84) (85) Đoạn này và đoạn trên đó một chút, hơi tối nghĩa. Theo chúng tôi, có thể hiểu như sau: Khi một linh hồn vừa qua khỏi cánh cổng thế giới linh hồn, th́ nó được “tiếp đón” một cách nồng nhiệt, bởi những linh hồn trong thế giới linh hồn. Nhưng có những thực thể sẽ không tích cực đón tiếp linh hồn vừa trở lại, v́ những thực thể này đang ở trong trạng thái “chuyển tiếp”: a/ Những linh hồn cũng vừa mới đến thế giới linh hồn. b/ Những linh hồn vừa mới rời bỏ thế giới linh hồn để xuống Cơi Trần. Hai trường hợp này đều ở trong t́nh huống “chưa ổn định,” nên chưa rảnh tay để đón tiếp. Có một vấn đề khó hiểu, là làm thế nào một thực thể đă rời bỏ thế giới linh hồn, (trường hợp b), mà lại có thể đón tiếp một linh hồn khác, vừa đến thế giới linh hồn? Xin nhắc lại: khi một linh hồn đầu thai xuống Cơi Trần, nó để lại thế giới linh hồn một phần năng lượng của nó; chính phần năng lượng này sẽ “hóa thành” một thực thể để đón tiếp linh hồn mới đến. Linh hồn nào ở trong giai đoạn “chuyển tiếp,” th́ nó chưa “rảnh tay.”


 

Xem tiếp Chương VII
 

art2all.net