ĐỖ TƯ NGHĨA

 

Epictetus

NGHỆ THUẬT SỐNG

Bản dịch Đỗ Tư Nghĩa

 

PHẦN I

CẨM NANG THƯ

 

 

1. NHỮNG G̀ BẠN CÓ THỂ KIỂM SOÁT,

VÀ NHỮNG G̀ BẠN KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT. 

 

 

          Hạnh phúc và tự do bắt đầu với sự hiểu biết rơ ràng về một nguyên tắc: Một số điều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, và một số khác, th́ không.(27) Chỉ sau khi bạn đă đối mặt và chấp nhận cái nguyên tắc nền tảng này, và học cách phân biệt giữa những ǵ bạn có thể và không thể kiểm soát, th́ bạn mới có thể đạt tới b́nh an nội tâm và cách hành xử hữu hiệu.

Ở trong tầm kiểm soát của chúng ta là những quan niệm, những khát vọng, những t́nh cảm yêu, ghét của riêng chúng ta, vân vân. Đây chính là những khu vực mà chúng ta cần quan tâm, bởi v́ chúng trực tiếp tùy thuộc vào chúng ta. Chúng ta luôn luôn có thể chọn lựa nội dung và tính chất cuộc sống nội tâm của ḿnh.

Nằm bên ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, là những thứ như thân thể chúng ta, tài sản, uy tín, địa vị xă hội của chúng ta (vân vân.) Chúng ta phải nhớ rằng, những cái này là những cái ngoại tại, và do vậy, không phải là cái mà ta cần quan tâm.(28) Cố kiểm soát hay (cố) làm thay đổi cái mà chúng ta không thể, chỉ mang lại phiền năo. (29)

Hăy nhớ: Những điều nằm bên trong tầm kiểm soát của chúng ta, th́ trong bản chất, tùy thuộc chúng ta, không bị ngăn trở, không bị câu thúc; trái lại, những cái nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, th́ bấp bênh, lệ thuộc, hoặc bị quy định bởi những ư thích bốc đồng và hành động của người khác. Cũng nên nhớ, nếu bạn nghĩ rằng, bạn có thể hoàn toàn kiểm soát những cái mà bản chất tự nhiên của chúng nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, hay nếu bạn cố lấy những công việc của người khác làm công việc của chính ḿnh, th́ bạn sẽ thất bại, trở thành một kẻ phẫn chí, lo lắng, và ưa trách móc.

 

______

 

(27) Bạn đọc lưu ư: Đây là câu nói rất quan trọng, là “ch́a khóa” để hiểu toàn bộ cuốn sách này. Là câu nói cần suy ngẫm thật kỹ, hiểu thật rơ ràng, th́ mới có thể thực hành đúng.


(28) Không cần quan tâm tới cái “ngoại tại” ? Có lẽ, Epictetus muốn dành ưu tiên cho cái “nội tại,” nhưng nếu hoàn toàn “phớt lờ” cái ngoại tại, th́ cũng khó mà có được sự hài ḥa?
 
Trong tập sách này, tác giả thường xuyên nói đến “cái ngọai tại” và “cái nội tại”. Đây là 2 khái niệm cơ bản, cần nắm vững – v́ nó sẽ được nhắc đi nhắc lại nhiều lần qua suốt tập sách.
Trước mắt, ta cần nhớ: “cái ngoại tại”, hay “hoàn cảnh ngoại tại”, là những ǵ xảy ra “bên ngoài” ta, và trên nguyên tắc chung, ta không hoàn toàn kiểm soát được nó. Ngược lại, “cái nội tại” là cái ở “bên trong” ta, chẳng hạn như quan niệm của ta, là cái mà ta có thể kiểm soát được – nó tùy thuộc vào ta... Theo Epictetus, ta khó ḷng thay đổi “cái ngoại tại, v́ nó không tùy thuộc vào ta, nhưng ta có thể thay đổi “cái nội tại” của ḿnh. Qua suốt suốt tập sách này, tác giả nhắm đến việc giúp người đọc học cách thay đổi “cái nội tại” để đối phó với những thăng trầm của “cái ngoại tại” (những hoàn cảnh). Mọi vấn đề suốt tập sách này, đều xoay quanh cái trục “cái nội tại” và “cái ngoại tại”.
 
(29) Điều này rất đúng. Nhưng, trước hết, phải xác định rơ cái ǵ nằm trong tầm kiểm soát của ta, và cái ǵ không nằm trong tầm kiểm soát của ta. Trong thực tế, thực không dễ xác định rơ, là cái ǵ có thể thay đổi được, và cái ǵ không thể thay đổi được. Đây là vấn đề cần được suy ngẫm dần dần.

 

 

 

2. HĂY CHĂM LO CÔNG VIỆC CỦA RIÊNG BẠN 

 

 

         Hăy tập trung toàn bộ sự chú ư của bạn vào những ǵ mà bạn thực sự cần quan tâm, và hăy rơ ràng, minh bạch rằng, cái thuộc về người khác là công việc của họ, chứ không phải là của bạn. Nếu bạn làm như thế, th́ bạn sẽ không bị câu thúc, và không ai có thể ngăn trở bạn. Bạn sẽ thực sự tự do và [hành động một cách] hữu hiệu, bởi v́ những nỗ lực của bạn sẽ được sử dụng tốt và sẽ không bị lăng phí một cách ngốc nghếch vào việc chỉ trích hay chống đối những người khác.


Khi bạn biết đâu là những cái thực sự nằm trong tầm kiểm soát của bạn, và lưu tâm đến chúng, th́ không ai có thể cưỡng bách bạn làm bất cứ cái ǵ ngược lại ư chí của bạn; những người khác [sẽ] không thể làm tổn thương bạn, và bạn [sẽ] không tạo ra một kẻ thù nào, hay phải nhận chịu bất cứ sự thiệt hại nào.


Nếu bạn muốn sống theo những nguyên tắc như thế, th́ hăy nhớ rằng, điều đó sẽ không dễ dàng: bạn sẽ phải hoàn toàn từ bỏ một số điều, và tŕ hoăn một số điều khác, trong hiện tại bây giờ. Rất có thể, bạn sẽ phải từ bỏ sự giàu sang và quyền lực, (30) nếu bạn muốn đảm bảo việc đạt tới hạnh phúc và tự do.
 

______

 

 

(30) Đây là điều không dễ dàng chút nào, bởi v́, đó là những cái mà tuyệt đại đa số nhân loại đều mong đạt tới!

 

 

 

3. HĂY NHẬN DIỆN NHỮNG TR̀NH HIỆN (31)

NHƯ CHÚNG THỰC SỰ LÀ 

 


          Kể từ bây giờ về sau, trước mọi sự có vẻ như khó chịu, hăy tập nói: “Mi chỉ là một tŕnh hiện của giác quan, và đó không phải là cái thực tướng (32) của mi.” Và rồi, hăy xem xét một cách thấu đáo vấn đề theo những nguyên tắc vừa nêu. Trước hết, hăy tự hỏi: “Cái tŕnh hiện này có liên quan đến những điều vốn ở trong tầm kiểm soát của riêng tôi, hay không?” Nếu nó liên quan đến bất ǵ cứ điều ǵ ở ngoài tầm kiểm soát của bạn, th́ hăy tập đừng lo lắng (33)  về nó.
______

 

 

(31) Appearances: Tŕnh hiện [Chúng tôi mượn cách dịch của Nguyễn Tường Bách] .


“Tŕnh hiện” là cái hiện ra trước giác quan và “ư thức” ta. Chưa có “phán đoán giá trị” [đẹp, xấu; buồn, vui...].

Triết học phương Tây phân biệt 2 loại phán đoán: “phán đoán thực tại” và “phán đoán giá trị”. Phán đoán thực tại th́ khách quan, chung cho mọi người. C̣n phán đoán giá trị, th́ “chủ quan”, khác nhau tùy theo quan niệm mỗi người.

 

Thí dụ: Một buổi sáng có nắng, nếu ta nói: “Trời có nắng,” th́ đó là một phát biểu dựa trên sự “tŕnh hiện” khách quan, ai cũng thấy như thế. Ta gọi “trời có nắng” là một “phán đoán thực tại.” Nhưng khi ta nói: “Nắng đẹp quá,” th́ đó là một “phán đoán giá trị ”, chủ quan của riêng ta, bởi v́, có thể, người khác không thấy cái nắng đó là “đẹp.” Nh́n sự vật như nó là, nghĩa là sự vật hiện ra thế nào, th́ nói nó thế ấy [phán đoán thực tại], chứ không thêm thắt vào nó những “phán đoán giá trị” chủ quan của ta. 

 

(32) Thế nào là “thực tướng” của những hiện tượng? Nếu xét về mặt tuyệt đối [chân đế, bản thể, bản môn], th́ rất khó biết nó. Có lẽ, cụm từ “thực tướng” ở đây, chỉ nên hiểu theo nghĩa “tương đối [tục đế, hiện tượng, tương đối, tích môn].


Nhân đây, cũng cần phân biệt có 2 loại chân lư: chân lư tuyệt đối và chân lư tương đối. Và chữ “thực tướng” cũng cần được xét theo 2 b́nh diện tuyệt đối và tương đối.

Thí dụ, khi ta thấy một “cái xe đạp,” và ta nói: “Đây là một cái xe đạp,” th́ nếu xét về mặt “hiện tượng,” [tương đối], có thể nói, ta đang “nh́n sự vật như nó là.” Tuy nhiên, nếu xét về mặt “tuyệt đối,” th́ ta vẫn chưa “nh́n đúng thực tướng” của sự vật, v́ xét cho cùng, th́ không hề có một cái gọi là “xe đạp,” mà nó chỉ là một “giả hợp” do nhiều bộ phận hợp lại. Nếu tháo rời từng bộ phận, th́ không c̣n ǵ để gọi là “xe đạp” nữa. Vả lại, theo vật lư lượng tử, th́ cũng không hề có “cái xe đạp” nào cả, mà đó chỉ là những “nguyên tử” cực vi, và sau cùng, tất cả đều chỉ là “năng nượng” [energy] mà thôi, chẳng có cái ǵ là “sự vật” nữa. Đọc kỹ Epictetus, ta thấy, khi nói “Hăy nh́n sự vật như nó là,” th́ ông cũng chỉ dừng lại ở “chân lư tương đối,” chứ chưa có ư nói đến “chân lư tuyệt đối,” vốn ở một b́nh diện cao hơn.
 

(33) Tiếng Việt có hai từ: “lo lắng” và “lo liệu”. Có lẽ, ư Epictetus là chỉ nên b́nh tĩnh để “lo liệu”, chứ không nên “lo lắng”?

 

 

 

4. YÊU, MUỐN ĐUỔI THEO.
GHÉT, MUỐN TRỐN TRÁNH
.


 

          Những ham muốn và ghét bỏ của chúng ta là những “kẻ thống trị” bốc đồng. Chúng yêu sách, buộc ta phải tuân phục những mệnh lệnh của chúng. Ḷng ham muốn thúc đẩy ta đuổi theo và đạt điều ta muốn. Sự ghét bỏ, trái lại, yêu sách rằng, ta phải tránh điều ta không ưa.


Thông thường, khi ta không đạt được điều ta muốn, ta thất vọng. (34) Khi ta gặp điều ta không muốn, ta phiền năo.


Do vậy, nếu bạn chỉ [cần] tránh những điều khó chịu vốn trái với sự an vui tự nhiên của bạn và ở trong tầm kiểm soát của bạn, th́ bạn sẽ không gặp bất cứ cái ǵ mà bạn không thực sự muốn. Tuy nhiên, nếu bạn cố tránh những điều không thể tránh như bệnh tật, cái chết, hay sự bất hạnh (35)là những cái mà bạn không có sự kiểm soát thực sự nào – th́ bạn sẽ làm cho chính ḿnh và kẻ khác đau khổ. (36)


Ḷng ham muốn và sự ghét bỏ, mặc dù mạnh mẽ, cũng chỉ là những thói quen. Và chúng ta có thể tự rèn luyện ḿnh để có những thói quen tốt hơn. Hăy từ bỏ thói quen trốn tránh những điều không nằm trong tầm kiểm soát của bạn, và, thay vào đó, hăy tập trung vào việc chống lại những điều không tốt cho bạn, nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của bạn.


Hăy cố hết sức để chế ngự những ham muốn của bạn. Bởi v́, nếu bạn ham muốn một cái vốn không nằm trong tầm kiểm soát của riêng bạn, th́ bạn sẽ thất vọng; (37) trong khi đó, bạn sẽ bỏ bê những cái đáng ham muốn vốn nằm trong tầm kiểm soát của bạn.


Dĩ nhiên, có những lúc, v́ những lư do thực tế, bạn phải chạy theo điều này hay trốn tránh điều nọ, nhưng hăy làm như thế với thiện ư, sự khéo léo, (38) và sự mềm dẻo.

______

 

(34) Gợi nhớ đến “cầu bất đắc” trong đạo Phật.


(35) Cần phân biệt thật rơ, đâu là điều có thể tránh, và đâu là điều không thể tránh. Tóm lại, cái ǵ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ta, th́ có thể tránh được. Cái ǵ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, th́ không tránh được.

Muốn phân biệt 2 loại này, ta phải xét một sự thể trên hai mặt: tuyệt đối và tương đối.


Thí dụ: Cái chết. Cái chết có tránh được không?
a/ Xét về mặt tuyệt đối: Không thể tránh được, v́ trước sau ǵ, ta cũng phải chết.
b/ Xét về mặt tương đối:

- nếu có điều kiện, th́ có thể “tŕ hoăn” cái chết một thời gian. [Thí dụ: có tiền chữa bệnh]
- Nếu không có điều kiện, th́ đành chịu chết. [Thí dụ: có bệnh, nhưng không có tiền chữa bệnh].

Như vậy, nếu xét về mặt “tuyệt đối”, th́ cái chết là không thể tránh được. Nhưng nếu xét về mặt “tương đối”, th́ có khi đối với anh A là “có thể “, mà đối với anh B, là “không thể tránh”


Cho nên, muốn biết một sự thể có thể kiểm soát [tránh] được hay không, ta cần xem xét nó ở cả b́nh diện tuyệt đối lẫn tương đối.

(36) Có thể kiểm soát được bệnh tật, cái chết và bất hạnh không? Xét về mặt tương đối, th́ có thể kiểm soát được phần nào. Nhưng xét về mặt tuyệt đối, th́ không thể hoàn toàn kiểm soát được chúng. Khi nói rằng, “cái chết, bệnh tật và sự bất hạnh, là những cái mà bạn không thể kiểm soát được,” là Epictetus đứng về mặt tuyệt đối mà nói.

(37) Đây là việc tự lượng sức ḿnh. Trong thực tế, rất khó. Có thể xảy ra 2 trường hợp: a/ Ta làm cái quá sức ḿnh, và sẽ luôn thất bại; hoặc b/ Ta không dám làm cái mà ta có thể làm, nghĩa là, ta đầu hàng trước khi chiến đấu. Do vậy, tự lượng sức ḿnh sẽ giúp ta tránh được những thất bại và thất vọng không cần thiết. Thử tưởng tượng một chàng trai có ngoại h́nh b́nh thường, không có tài năng ǵ đặc biệt, nhưng lại luôn chạy theo những nàng con gái đẹp, th́ chắc chắn, chàng ta sẽ… “thất t́nh” và đau khổ suốt đời! Một thí dụ khác: Nếu ta yêu âm nhạc, nhưng không có năng khiếu về bộ môn này, mà cứ mong muốn trở thành một Mozart, một Beethoven, th́ ta cũng sẽ thất vọng suốt đời! Trong trường hợp này, để tránh nỗi đau khổ [không cần thiết], ta chỉ cần đừng chạy theo những cái vốn nằm ngoài tầm kiểm soát của ḿnh.


(38) Finesse.

 

 

 

5. HĂY NH̀N SỰ VẬT NHƯ CHÚNG LÀ 

 

 

          Hoàn cảnh ngoại tại không xảy ra để đáp ứng những mong đợi của chúng ta. Những biến cố xảy ra một cách tự nhiên. (39) Người ta hành xử một cách tự nhiên. Hăy ôm giữ những ǵ mà bạn thực sự đạt được.


Hăy mở mắt ra: Hăy nh́n sự vật đúng như thực tướng của chúng, (40) và do vậy, tránh cho bạn nỗi đau đớn của sự luyến chấp sai lầm và sự đổ nát có thể tránh được.


Hăy nghĩ về những cái làm bạn vui thích – những vật dụng cần thiết mà bạn sử dụng, những người mà bạn trân quư. Nhưng hăy nhớ rằng, chúng và họ có tính chất riêng, vốn hoàn toàn toàn khác biệt với cái cách mà ta nh́n chúng và họ.


Như một bài tập, hăy xem xét những sự vật nhỏ bé nhất mà bạn luyến chấp vào. Chẳng hạn, giả thử rằng, bạn có một cái tách mà bạn ưa thích. Nói ǵ đi nữa, nó chỉ là một cái tách; do vậy, nhỡ nó vỡ, th́ bạn có thể xử lư. Kế đến, hăy trải rộng [việc xem xét như thế] đến những sự vật – hay những con người – mà bạn luyến chấp vào.


Hăy nhớ rằng, khi bạn ôm hôn con bạn, chồng bạn, vợ bạn, th́ bạn đang ôm một kẻ hữu-tử. (41) Như vậy, nếu một trong số họ có mất đi, th́ bạn nên chịu đựng với sự điềm tĩnh.


Khi một điều ǵ đó xảy ra, th́ cái duy nhất nằm trong quyền lực của bạn, là thái độ của bạn đối với nó; (42) bạn có thể chấp nhận nó hay từ chối nó. (43)


Cái thực sự làm chúng ta sợ hăi hay hoảng loạn, không phải là những biến cố ngoại tại, nhưng là cái cách mà chúng ta nghĩ về chúng. (44) Cái khuấy động chúng ta, không phải là những sự thể ngoại tại, mà chính là sự thuyết minh của chúng ta về ư nghĩa của chúng.


Hăy ngừng tự hù dọa ḿnh với những khái niệm bốc đồng, với những ấn tượng chủ quan của bạn về sự vật!


Những sự thể diễn ra tự nhiên theo cách của chúng, chứ không phải như ta mong đợi. Cũng vậy, những con người hành xử tự nhiên theo cách của họ, chứ không phải như ta mong đợi.
 

______

 

(39) Tự nhiên, nhưng không phải hoàn toàn ngẫu nhiên, mà tuân theo một quy luật nào đó mà ta không rơ.

(40) Thế nào là “nh́n sự vật đúng như thực tướng” của chúng? Cần suy ngẫm nhiều về câu hỏi này. Trước mắt, ta cần biết rằng, ta thường ít khi nh́n sự vật đúng như chân tướng của chúng. Thưc ra, từ “chân tướng” cũng được xét theo 2 phương diện: chân lư tuyệt đối và chân lư tương đối. [như đă nói ở các ghi chú trước đây]. Chữ “chân tướng” theo cách dùng của Epictetus, chỉ nên hiểu theo chân lư tương đối.

(41) Mortal. Hữu tử: phải chết.

(42) Ư nói, ta không thể hoàn toàn kiểm soát được hoàn cảnh ngoại tại, nhưng có thể kiểm soát được thái độ của ta đối với nó.

Thí dụ, có 2 người cùng ở trong tù, nhưng một người chỉ ngồi buồn rầu nh́n bức tường lạnh lẽo, c̣n người kia, ngước nh́n bầu trời cao. Cùng một hoàn cảnh, nhưng thái độ khác nhau – và cái thái độ ấy, nó “tùy thuộc” chúng ta, nằm trong tầm kiểm soát của ta.


Một thí dụ khác: có 2 người cùng nhiễm HIV Aids, nhưng một người muốn tự sát; người kia, đi nhiều nơi diễn thuyết, cảnh báo mọi người nên thận trọng trong quan hệ t́nh dục, để tránh mắc bệnh như anh ta.

(43) “Chấp nhận” một sự thể như nó xảy ra, nghĩa là không “vùng vẫy chống lại nó”. Ngược lại, là “từ chối” nó, mong nó xảy ra theo ư của ḿnh.

(44) Thí dụ, cái chết có đáng sợ không? Theo Epictetus, th́ tự thân cái chết không đáng sợ. Chính quan niệm của ta về sự chết, mới là cái làm cho ta sợ hăi.
Thí dụ: Nếu ta quan niệm chết là hết, hoặc sau khi chết, sẽ xuống địa ngục, hay bị đầu thai vào một cảnh giới bất hạnh, th́ ta sẽ sợ chết. Nhưng, nếu ta quan niệm chết chỉ là việc di chuyển từ dạng hiện hữu này sang một dạng hiện hữu khác, như sự chu tuần của bốn mùa xuân, hạ, thu đông… tử để rồi sinh, sinh rồi lại tử… th́ hẳn là cái chết sẽ không có ǵ đáng sợ.

 

 

art2all.net