đỗ tư nghĩa

 

 

t ì m   l ạ i   n ụ   c ư ờ i

 

32. Lòng biết ơn

 

 

 

 

Một người đàn ông đến gặp một người phụ nữ nổi tiếng khôn ngoan, để xin lời khuyên bảo. Bà nói với ông ta: “ Bất cứ cái gì xảy đến cho tôi, tôi luôn luôn nói, ‘ Xin cám ơn về mọi sự. Tôi không phàn nàn điều chi.” Người đàn ông đi, và trở lại một thời gian sau đó. “ Tôi đã thử làm theo lời khuyên của bà, nhưng tôi không cảm thấy có chút gì khác biệt,”  ông ta nói với bà. Bà đáp, “Cám ơn bạn về mọi sự. Tôi không phàn nàn điều chi.”

Và người đàn ông này đột nhiên hoát ngộ. 

Thiền truyện.

 

Nếu suốt đời, lời nguyện cầu duy nhất mà bạn nói, là “Xin cám ơn”, thì chừng ấy cũng đủ  rồi. 

Meister Eckhart

  

Khi chúng ta bị trầm cảm, chúng ta khó lòng tìm thấy cái gì để biết ơn. Chúng ta chỉ cảm thấy nỗi đau đớn và sự vô vọng. Ngay cả sự hiện hữu của ta – một món quà của đời - cũng có vẻ như là một lời nguyền rủa hơn là một phúc lành.

Làm thế nào chúng ta có thể thực sự nuôi trồng lòng biết ơn trong trái tim ta ? Nó là những ngôn từ và những ý tưởng, hay nó là một trạng thái của tâm ?

Có thể chúng ta cảm thấy lòng biết ơn, nhưng, cũng như khi ta còn bé, nó chỉ là một thứ nghi thức. (Tôi nhớ rất nhiều bữa ăn thời còn bé, lúc ấy tôi thường đọc mấy câu kinh chiếu lệ cho xong, để có thể chúi mũi vào thức ăn.) Và khi chúng ta sống một cách thất niệm, ta không chỉ xem nhẹ tất cả những gì mà ta được ban cho, mà thật ra, ta còn bất kính với tất cả những món quà này.

Với cái sự chậm lại mà chúng ta cảm nghiệm trong trầm cảm, chúng ta được trao cho cái cơ hội để cảm nghiệm và biểu đạt lòng biết ơn sâu xa hơn. Những nhiệm vụ lớn lao có thể là quá sức đối với ta, nhưng ta có thể tập trung và chú tâm đến những điều nhỏ bé. Trong trầm cảm, chúng ta có thể thong thả để có mặt trong mỗi hành động nhỏ bé mà chúng ta thực hiện, thay vì lao vụt qua đời mình như khi ta chưa bị cơn bệnh ấy. Có thể chúng ta không có khả năng nấu một bữa ăn 7 món, nhưng chúng ta vẫn có thể thưởng thức mùi vị của hộp đỗ hay cái sandwhich mà ta đã tự làm.  Chúng ta có thể ăn một cách chậm rãi và nếm mỗi miếng của từng món ăn.

Chúng ta quen với việc nghĩ về lòng biết ơn chỉ về phương diện ta là người nhận.  Khi làm như vậy, ta bỏ qua cái mà ta đã có sẵn. Trong trầm cảm, thật khó mà biết ơn về những gì mà ta được ban cho. Nhưng ta vẫn có thể biết ơn về những cái cơ bản nhất mà ta sẵn có. Ta đang bị trầm cảm, và ta đang khổ đau, nhưng ta vẫn có thể nhận biết về tất cả những sự kỳ diệu nhỏ bé vốn cấu thành cõi trần gian này – nếm, thở, đi dạo,  ý thức rằng mình đang hiện hữu.¨

Chúng ta có thể đạt tới một lòng biết ơn như thế trong bất cứ khoảnh khắc nào, chỉ đơn giản bằng cách cảm nghiệm một cách đầy đủ bất cứ cái gì cuôc đời ban tặng cho ta. Khi chúng ta sống trong cách này, ta xem mỗi khoảnh khắc như là một tặng vật,  trong khi đồng thời ta biến chính mình thành một tặng vật trong mỗi khoảnh khắc.

 

 

KHÁM PHÁ THÊM:

Hãy tìm một không gian yên tĩnh. Hãy nghĩ đến tất cả những gì mà bạn biết ơn về. Cái thân xác kỳ diệu mà bạn cư ngụ, với khả năng để thấy, nghe, nếm, xúc chạm, suy nghĩ, và cảm nhận.

Hãy ý thức về tất cả mọi hữu thể mà đang nâng đỡ cuộc đời bạn. Gia đình bạn,  song thân bạn, những người đã cho bạn cuộc sống này. Tất cả những người trồng thực phẩm cho bạn, may áo quần cho bạn mặc, xây nhà cho bạn ở.  Khi bạn nghĩ về những người ấy, hãy mang tất cả vào trong trái tim bạn. Hãy cám ơn họ, và hãy trao cho họ và đời họ một cái gật đầu trân trọng.

Hãy nghĩ về trái đất và những hữu thể của nó, với tất cả những cái mà chúng cung ứng. Mặt đất mà bạn bước lên, những thảo mộc hay thú vật nuôi dưỡng đời bạn, cây cối làm sạch không khí mà bạn thở. Mặt trời§ mà sưởi ấm trái đất này. Những đám mây tạo ra nước mưa rơi xuống. Những ngôi sao chiếu sáng, đẹp tuyệt vời vào ban đêm. Hãy cám ơn tất cả.

 

* * * * * * * * * * *

 

Hãy nói lời cầu nguyện trước khi ăn.  Đây có thể là một lời cám ơn gởi đến Thượng Đế, trái đất, hay tới thực phẩm. Hay chỉ đơn giản dành ra một khoảnh khắc yên lặng trước khi ăn. Bất cứ cái gì tạo cảm giác dễ chịu nhất đối với bạn.

Hãy trao lời cám ơn, cái sự chú tâm này cho khoảnh khắc hiện tại, trước khi ăn. Rồi hãy ăn một cách chậm rãi, duy trì cái cảm thức về lòng biết ơn này qua suốt bữa ăn. Hãy thưởng thức mùi vị của thức ăn, trong cái ý thức rằng làm như vậy, là cám ơn một cách liên tục.

Bạn cảm thấy như thế nào khi nói lời cầu nguyện hay thực hành cái nghi thức này? Bối rối, ngượng nghịu? Hay dễ chịu? Phải chăng là, nếu bạn dành ra một lát để nói lời cầu nguyện, thì bạn sẽ ăn trong chánh niệm một cách dễ dàng hơn?

 


 


¨ Xem Phép Lạ của sự Tỉnh Thức, Thích Nhất Hạnh. Đây là một cuốn sách rất mỏng, nhưng vô cùng bổ ích. (ND).

§ Trong Trái Tim Mặt Trời, Thiền Sư Nhất Hạnh có một ý tưởng rất hay: Nếu trái tim ta ngừng đập, thì ta sẽ chết. Nhưng mặt trời cũng chính là một trái tim, bởi vì nếu mặt trời biến đi, thì ta cũng… chết ! (ND).

             

 

trở về mục lục:

tìm lại nụ cười

 

 

trang đỗ tư nghĩa

chân trần

art2all.net