đỗ tư nghĩa

 

 

t ́ m   l ạ i   n ụ   c ư ờ i

 

8. Nỗi sầu muộn của thân xác

 

 

 

  

Thường khi, sự minh triết của thân xác làm sáng tỏ (clarifies) nỗi tuyệt vọng của tâm hồn (spirit).

Marion Woodman

 

Chính cái thân thể này là Phật. 

Hakuin

 

 

Phần lớn những truyền thống tâm linh lớn đều nhất trí rằng thân xác th́ hữu hạn. Mặc dù chúng khác nhau trong quan điểm về tâm thức (mind) hay linh hồn, tất cả đều đồng ư rằng, cuối cùng, thân xác sẽ trở trở thành cát bụi. Người ta đă quan sát một cách rộng răi, và thấy rằng sự khác biệt giữa người và vật là: con người biết ḿnh sẽ chết..¨

Sâu trong xác thịt của ḿnh,  thân xác ta biết rằng nó sẽ chết. Nó cảm thấy một cách sắc bén cái năng lượng mất đi của tuổi già, cái mùi vị suy thoái của bệnh tật. Trong cái DNA của ḿnh,  ta biết cái chân lư này về sự vô thường. Thân xác ta khóc thương sự mất mát này, sự quư giá và cái bấp bênh của cuộc đời.

Trầm cảm không chỉ là một kinh nghiệm của tâm; nó c̣n là một cơn bệnh của thân. Có một sự thiếu năng lượng, một sự nặng nề đau đớn, một nỗi sầu muộn thấm sâu vào (permeate) tận xương tủy chúng ta. Nỗi phiền muộn và nỗi buồn mà ta cảm thấy, một phần là do niềm hoài vọng về sự thường tồn của thân xác, v́ trong mọi sự mà nó cảm nhận, nó cảm thấy không có ǵ ngoài sự thay đổi và tàn tạ. Khi ta có thể tiếp cận nỗi phiền muộn và nỗi buồn này mà không sợ hăi, th́ ta có thể khai thác, tận dụng nỗi sầu muộn của toàn thế gian, những đau khổ của tất cả mọi chúng sinh.

Trong trầm cảm, ta có thể cảm thấy nỗi sầu muộn khắp xung quanh ḿnh, ẩn nấp ngay bên dưới khuôn mặt của mọi người mà ta gặp. Trong khi thấy điều này, ta trở nên ư thức rằng tất cả nỗi đau này đến từ cùng một nơi chốn. Rồi, khi ta kêu khóc, ta khóc bằng những giọt lệ của thế gian.

Trong đạo Phật, thân xác được tri giác một cách đúng đắn như là cái phương tiện mà qua đó chúng ta đạt tới giác ngộ. Thế nhưng, khoa học kỹ thuật của chúng ta ngày càng nhắm tới việc làm cho thân xác trở nên lỗi thời (obsolete).  Ngày nay chúng ta thường hay tảng lờ một trong những nhu cầu căn bản nhất của cơ thể ta,  nhu cầu được trở nên có ích. Chúng ta lái xe thay v́ đi bộ. Chúng ta mua thức ăn làm sẵn thay v́ nấu nướng. Ta ném chén bát dơ vào trong máy rửa bát. Ta cạo râu nhanh chóng với một dao cạo bằng điện thay v́ thích thú cảm nhận bọt xà pḥng lướt qua mặt, và sức nặng của cái dao cạo trong tay ḿnh.

Những dụng cụ này và những dụng cụ khác được bán cho chúng ta với lời hứa mang đến sự vui thích cho cái mà trước đây là công việc nặng nề, đáng chán. Thật ra, tất cả những thứ này chỉ giúp hoàn tất những công việc này nhanh hơn; những công việc đó, tự thân chúng, th́ không vui thú cũng không vất vả. Sự vui thú đích thực không nằm trong việc hoàn tất một hoạt động, mà nằm ngay chính trong khi làm nó: cảm nhận một cách có chánh niệm những cảm giác nảy sinh do việc thực hiện cái hoạt động đó. Sự thích thú nằm trong việc chỉ đơn giản làm cái mà chúng ta đang làm, một cách quá toàn tâm toàn ư, quá trọn vẹn, đến nỗi cái hoạt động đơn giản ấy đổ đầy toàn vũ trụ.

Trong trầm cảm, cái cảm thức về sự chậm chạp và nặng nề th́ giống như cái mà bạn cảm thấy khi đi thiền hành. Cái nỗ lực cần thiết để hoàn tất ngay cả một hành động nhỏ nhất, như việc thức dậy hay băng qua căn pḥng, cũng cho ta cơ hội để trải nghiệm và cảm nhận cái động tác ấy một cách đầy đủ.

Như thế, ta có thể t́m sự vui thú trong việc cảm nhận hơi ấm của mặt trời trên lưng ta, hay thậm chí, hơi ấm của cái bóng đèn đang cháy sáng đằng sau ta. Ta có thể thấy những cảm giác này bị mất đi trong cơn trầm cảm, khi chúng ta đi qua những ngày bận rộn mà không chú ư tới những hành động của ḿnh.

Trầm cảm cho ta cái cơ hội để di chuyển trở lại với chính cơ thể ḿnh, để cảm thấy tất cả những cái mà từ trước tới nay ta đă bỏ sót.

 

KHÁM PHÁ THÊM:

Hăy thực tập đi thiền hành. § T́m một nơi có đủ không gian để đi bộ một ṿng và quay lại. Đứng chống nạnh và hai tay nắm lại ra đằng trước, hai bàn chân trần, mắt tập trung một cách nhẹ nhàng lên sàn. Đưa sự chú ư trước hết đến hơi thở của bạn, cảm nhận sự lên xuống của cái bụng khi bạn thở vào thở ra. Bây giờ, hăy để cho sự chú ư của bạn di chuyển về phía dưới, ghi nhận cái tư thế và những bắp thịt của bạn trong khi chúng giữ cho bạn thẳng đứng. Hăy lưu ư xem toàn thân bạn cảm thấy như thế nào – hai vai, ngực, bụng, mông, và hai cẳng chân. Hăy cảm nhận cái trọng lượng của bạn tựa lên ḷng bàn chân bạn. Khi bạn đă sẵn sàng, hăy nhấc bàn chân phải lên, gót phải của bạn trước, khi bạn thở vào. Hăy nhận biết cái trọng lượng của bạn chuyển dịch sang bàn chân trái khi cơ thể bạn di chuyển về phía trước. Khi bạn thở ra, hăy để chân phải xuống. Hăy ghi nhận cái trọng lượng của bạn bây giờ chuyển dịch sang chân phải. Khi bạn thở vào một lần nữa, hăy bắt đầu nhấc chân trái lên. Hăy tiếp tục đi chậm răi và có phương pháp lâu như bạn cảm thấy thoải mái, chú ư một cách đầy đủ tới những cảm giác (sensations) của toàn thân trong tác động đi. Khi bạn đă sẵn sàng để kết thúc việc thiền hành, hăy ngừng lại để cảm nhận cái trọng lượng của cả hai ḷng bàn chân bạn khi đứng yên. Hăy di chuyển sự chú ư một cách đầy đủ tới hơi thở của bạn một lần nữa và ngước mắt lên.

Bạn cũng có thể thực tập thiền hành khi bạn đang đi tới một nơi nào đó, chỉ đơn giản bằng cách tập trung sự chú ư của bạn vào bên trong, vào cái cảm giác của sự đi.

 

* * * * * * * *

 

Trong suốt ngày, ngừng lại để lưu ư xem là bạn đang đứng, ngồi, hay nằm. Di chuyển sự chú ư của bạn từ đầu xuống những ngón chân. Hăy ghi nhận cái áp lực của cơ thể bạn xuống nơi mà nó tựa vào, xem những bắp thịt bị căng thẳng hay thư giăn. Toàn thân bạn cảm thấy ấm hay lạnh? Hăy có ư thức về sự xúc chạm của quần áo trên da bạn, hay làn không khí tươi mát trên da trần của bạn. Cảm giác nơi ngực, nơi bụng của bạn là cảm giác ǵ ?

 

* * * * * * * * *

Hăy chuẩn bị và ăn một bữa ăn trong im lặng. Hăy thưởng thức màu xanh của broccoli (cải hoa), cái sức nặng của con dao trên tay bạn, cái mùi bốc lên khi bạn thái những củ khoai tây. Hăy lắng nghe tiếng sùng sục của món thịt hầm đang sôi, và cảm nhận cái hơi nước ấm khi nó bốc lên và gặp cái th́a lạnh mà bạn đang cầm. Trước khi bạn ăn, hăy nói những lời cám ơn thầm lặng. Hăy lắng nghe cái th́a chạm vào cái tô, và ngửi cái mùi thơm của thức ăn khi bạn đưa nó lên miệng. Trong khi bạn ăn, hăy cảm nhận cái hơi ấm của cơm và sự mát dịu của trái cây, trước tiên trên lưỡi bạn, rồi di chuyển vào trong bụng. Đừng ngừng ở  đó. Hăy rửa bát đĩa với cùng một sự trân trọng và chánh niệm mà bạn đă dành cho việc nấu nướng và dùng bữa.

 

 

¨ Cái “biết” này khiến cho con người trở thành cao cả,  nhưng cũng bi đát xiết bao! (ND).

§ Xem “Thiền Hành Yếu Chỉ” của Thiền Sư Nhất Hạnh. (ND).

             

trở về mục lục:

t́m lại nụ cười

 

 

trang đỗ tư nghĩa

chân trần

art2all.net