Ca Dao Mẹ được sáng tác vào giữa thập niên 60 cùng với nhiều
tình khúc và "ca khúc da vàng" khác, khi Trịnh Công Sơn dạy
học ở Bảo Lộc từ 1964 đến 1967. Bản nhạc này được nhà xuất
bản An Tiêm, Sài Gòn in năm 1967 trong tập "Ca Khúc Trịnh
Công Sơn". Đây là giai đoạn chiến tranh leo thang khốc liệt
nhất, và Ca Dao Mẹ cũng là một bài tiêu biểu "hát cho thân
phận" con người Việt Nam trong thời kỳ này.
Đặc biệt tác phẩm Ca Dao Mẹ được dịch ra tiếng Nhật và được
Khánh Ly trình bày rất thành công tại Nhật Bản trong đầu
thập niên 70, cùng với bài Diễm Xưa cũng được dịch ra tiếng
Nhật.
Ca Dao Mẹ
Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình
Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn năm qua tuổi mòn
Mẹ nhìn quê hương nghe con mình buồn giọt lệ ăn năn
Giọt lệ ăn năn đưa con về trần tủi nhục chung thân
Một dòng sông trôi cuốn mãi về trời bấp bênh phận người
Mẹ ngồi ru con tiếng hát lênh đênh
Mẹ ngồi ru con ru mây vào hồn
Mẹ dạy cho con tiếng nói quê hương
Mẹ nhìn con đi phút giây bàng hoàng
Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn đong đưa phận mình
Mẹ ngồi ru con nghe đất gọi thầm trọn nợ lưu vong
Mẹ ngồi trăm năm như thân tượng buồn để lại quê hương
Tuổi còn bơ vơ thế giới hận thù chiến tranh ngục tù