chu trầm nguyên minh

 


Về sự vĩnh biệt từ cao nguyên
 


1.
Trên miền rừng núi đầy sương mù và cô đơn
Nguyễn Văn Thu đă vĩnh biệt
Vĩnh biệt thật t́nh
Và câm nín
Câm nín như đời nó
Như trái tim nó
Khi sống, thở và tham dự vào cuộc chiến

Nguyễn văn Thu đă chết
Nhân danh người c̣n sống
Nhân danh bằng hữu
Nhân danh đồng đội
Nhân danh tổ quốc
Nhân danh quê hương
Nhân danh thương xót
Ta ca ngợi mày
Thu ơi.

Nguyễn văn Thu đă chết
Có ai nghe không ?
Đất, đá, cỏ, cây có nghe không ?
B.40, M.16 có nghe không ?
Những người đang chơi tṛ dă man
Có nghe không ?
Nguyễn văn Thu đă chết
Nó chết tận tụy và anh hùng
Nó chết không rên rỉ
Không hối tiếc
Nó chết như một can đảm huy hoàng
Nó chết vinh danh tổ quốc
Nó chết
Như hàng vạn Nguyển văn Thu đă chết
Cho lịch sử hôm nay thêm bi hùng và tủi cực

Ta choáng váng mặt mũi
Ta uất ức căm hờn
Chẳng có ai hiểu được ḍng nước mắt
Tao đang khóc cho mày
Thu ơi.

2.
Trên miền rừng núi đầy tiếng súng và máu đỏ
Nguyễn văn Thu đă ra đi cùng lúc với mùa xuân đang đến
Cùng lúc với đau thương

Cùng lúc với căm hờn
Nó nằm xuống không nói với ai một lời
Và ngàn đời không thấy được
Quê hương và người mẹ
Đang mong nó trở về
Nó thật sự đă xa căn nhà
Xa đứa em tên Dũng chưa đủ trí để nhớ người anh
Xa đứa con tên Thái vừa mới tập đi
Và chưa nh́n mặt đứa bé nằm trong bụng Diễm
Nó cũng chưa nói ǵ với bạn bè
Với quê hương và Phan Thiết
Nơi nó sinh ra lớn lên
Khóc cười và biết cầm súng
Nó cũng chưa nói ǵ
Với chiếc cầu và con sông Mường Mán
Nó chưa nói ǵ với Tuyết với Thanh
Nó chưa nói ǵ với gia đ́nh
Với cha già mẹ yếu
Nó chưa nói ǵ
Cũng như chưa sống một ngày trong cuộc làm người
Nó tự ư dấn thân và tiêu xài tuổi trẻ
Như của không vốn
Như ném một trái lựu đạn
Hay chơi một cơ billard
Như hôn lên môi Diễm
Và khóc trên tóc nàng
Những đêm trở về từ chiến địa

3.
Trên miền rừng núi đầy dă man và căm hờn
Nguyễn văn Thu đă chết
Cái chết như sự sống đổi h́nh
Bên trong dĩ văng đó
Tiếng cười không bao giờ thấy
Tiếng khóc cũng không
Cơi hằng xa nào mày đến
Thu ơi ./

Chu Trầm Nguyên Minh

 

 

art2all.net