Đặng Tiến
Về một Ánh Trăng
Mười năm trời không làm thơ
Đêm nay bút cày luống chữ
Trần Lê Nguyễn
Trời ngát xanh trong lời chim
khuyên mới sớm
Lời bao la ĺa ư vụt bay cao
Lả cánh mộng hồn đêm ĺa xác bướm
Về quỳ bên Em dâng một cánh hoa đào
T́nh gửi chân mây. Em có nhớ kiếp nào ?
Hanh nắng trong ḷng hay trăng xế chiêm bao…
Ngày Em đến hoa quên mà lá nhớ
Anh đợi Em đây, Em đừng bỡ ngỡ
Sông ngàn xưa gửi nước lại ngh́n sau.
Tóc từng sợi lạc gịng từ nguyên thủy
Trôi bơ vơ phế tích một thiên đường
Những chiếc lá lay bay về cội ư
Là ḷng Anh xin cưới một quê hương.
Anh không viết lời thề trên lá đỏ
Màu nào không ngờ vực bóng thời gian ?
Đá quên thề, c̣n ngoại t́nh với gió
Đêm hôm rồi nở một đóa phong lan…
Những hạt cát ngậm lâu đài trong kư ức
Giọt sương hồng nuôi biển lớn cuối tương lai,
Soi bước Em về muôn tế bào cháy rực
Lửa hành tinh nhầm lối đă đầu thai.
Giông tố cũ đă san bằng quá khứ
Chút hoang liêu c̣n lại gửi mai sau
Em đă hái từng trái sầu đỏ úa
Trên cành khô ươm lại đóa hoa đầu.
Anh loài chim ngậm hờn trong cổ họng
Ba mươi năm ̣a vỡ tiếng thanh tao,
Tiếng hát vẫn bao la theo đầu ngọn sóng
Về gục bên Em, dâng một cánh hoa đào.
Đặng Tiến
2/1970
|