Đỗ Thu Hồng

 

 

T̀NH YÊU MẦU NHIỆM *

 

 

Không khí mùa xuân ấm áp tràn về, xua đi cái lạnh lẽo ảm đạm của mùa đông băng giá, nhưng ḷng chàng vẫn c̣n thê lương, hiu hắt như những ngày tuyết trắng phủ ngập đồi. Vết thương trong tim cùng với công việc đă làm chàng kiệt sức. Bác sĩ khuyên chàng nghỉ ngơi, bớt làm việc và nên thay đổi khung cảnh để trị tâm bệnh của chàng. Kể từ sau khi Sophie, vợ chàng xách va- li ra đi, bỏ chàng bơ vơ vào mùa đông hai năm trước, chàng dần dần suy nhược. Nỗi buồn gặm nhấm khiến chàng biếng ăn, mất ngủ. Chàng đau khổ, u sầu, gầy g̣, không c̣n sức sống. Những bức tranh chàng vẽ chỉ có màu tím sẫm của buổi hoàng hôn hay màu trắng tinh lạnh giá của ngày đông rét buốt. Nghe lời khuyên của bác sĩ và cũng để quên Sophie, chàng t́m đến một làng quê hiền hoà, trong một thung lũng xanh tươi, xung quanh là những ngọn đồi bát ngát, luôn đổi màu mỗi khi sang mùa. Nét đẹp êm đềm và thơ mộng đó đă níu chân chàng ở đây được hai năm rồi. Hai năm qua, chàng đă nguôi ngoai, nhưng vết cắt trong tim vẫn chưa lành hẳn. Nó khiến ḷng chàng chai sạn. Chàng lạnh lùng, hững hờ với những cô gái xung quanh. Chàng không muốn quen ai v́ đă mất niềm tin vào t́nh yêu.

Sáng hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim hót ngoài vườn ríu rít thật vui tai, khiến chàng muốn ra ngoài vẽ tranh. Chàng rất thích ḍng suối nhỏ ở bên kia đồi, nên chàng thường hay một ḿnh đến đó để hít thở không khí yên b́nh và nên thơ bên ḍng nước trong suốt, dịu êm. Trong ánh nắng đẹp toả xuống, hoa bồ công anh vàng rực khắp cánh đồng, ḍng suối lấp lánh như có hàng ngàn viên kim cương ngời sáng. Nghĩ đến đó, chàng muốn ăn trưa pic- nic ngoài trời. Chàng soạn ít thức ăn và dụng cụ, rồi hăm hở ra ngoài, đi về phía bên kia đồi, nơi chàng định đến vẽ.

Con đường nhỏ ngoằn ngoèo vàng ươm hoa dại. Hoa nút vàng líu ríu nở hai bên lối ṃn làm bức tranh đồng quê thêm sáng ngời trong nắng sớm. Chàng thấy vui tai khi nghe tiếng suối chảy thật gần. Nhưng chàng bỗng nhíu mày khi nghe văng vẳng như có tiếng ai đó ngân nga, một giọng hát nhỏ nhẹ, lúc ấm áp, lúc trong trẻo của một người con gái. Chàng ṭ ṃ muốn biết người đă phá tan không khí yên tĩnh nơi này. Nghĩ đến đây, chàng lại nghe tiếng cười rúc rích và tiếng chó sủa rền vang.

- “ Thôi rồi, ḍng suối này không c̣n là của riêng ḿnh nữa!” Chàng thở dài, nghĩ vậy.

Thấp thoáng trên thảm hoa vàng, gần bờ suối, dưới gốc cây sồi, nơi chàng định đến ngồi vẽ, có bóng dáng một người con gái đang nằm ngắm mây trời. Một tay nàng gối đầu, tay kia nàng vuốt ve con chó nhỏ lông xù xinh xinh. Chàng nh́n thấy cánh tay nàng gầy guộc do tay áo bị trễ xuống. Chàng không dám đến gần, giả vờ gây tiếng động cho cô gái biết có người đến bên cạnh. Con chó nhỏ sủa gâu gâu, nhỏ nhẹ, như tỏ ư muốn làm quen với chàng. Nàng ngồi dậy và lên tiếng:

- Xuỵt, Tristan, không làm ồn, hăy tử tế, ngoan nào!

Rồi nàng quay qua nh́n anh, rất duyên dáng , nàng nói:

- Chào anh, chúng tôi không có làm phiền anh chớ? Tôi xin lỗi v́ con Tristan đă làm ồn!

- Ồ, không thưa cô, nó rất dễ thương. Tôi thích nó lắm, cô đừng bận tâm.

Nói xong , hai người cùng yên lặng v́ không biết nói ǵ thêm. Chàng nghĩ

- “Th́ ra con chó nhỏ tên Tristan. Có lẽ cô nàng thích chuyện t́nh bi thương của Tristan và Iseult * nên mới lấy tên này đặt cho con cún cưng của ḿnh ”.

Chàng vừa cười thầm cô gái lăng mạn này vừa bày biện đồ đạc của ḿnh ở gần đó. Chàng bắt đầu vẽ. Chàng ra vẻ chú ư vào công việc của ḿnh, nhưng thực ra sự có mặt của nàng đă làm chàng bối rối, chàng không biết ḿnh nên vẽ cái ǵ. Chàng ra vẻ thờ ơ với cô gái, nhưng trong ḷng đă để ư nàng. Chàng ṭ ṃ không biết nàng từ đâu đến, chiếm chỗ ngồi vẽ quen thuộc của chàng. Bởi vậy, thỉnh thoảng chàng ngừng tay và nh́n trộm nàng. Một lần, hai lần, rồi ba lần.... đến lần thứ mấy, chàng không biết nữa.

Mặt trời lên cao dần, chàng dời giá vẽ để tránh nắng. Chàng thấy nàng bày bữa trưa của ḿnh ra trên mảnh vải ca rô màu sắc mát dịu. Chàng cũng muốn ngừng tay để ăn trưa. Có lẽ nàng thấy chàng không đến gần bóng cây, mà ngần ngại ngồi xa xa, nên lên tiếng:

- Anh có thể đến ngồi cùng tôi dưới tán cây này cho mát. Tôi sẽ không thấy phiền ǵ đâu.

Chàng chỉ đợi nàng lên tiếng để được ngồi gần nàng, dưới bóng cây sồi mát rượi kia. Hai người bắt đầu bữa trưa của ḿnh. Trong khi ăn, chàng để ư thấy thỉnh thoảng bàn tay nàng cầm không chặt dao, nĩa. Chúng như muốn vuột khỏi tay nàng. Nàng lúng túng nh́n chàng, rồi quay đi nơi khác. Nàng thôi không ăn nữa. Nàng chống tay xuống đất, để đứng dậy, vẻ khó khăn, rồi nàng đi về bờ suối rửa tay. Nh́n bóng nàng lung linh dưới nước, chàng bỗng nghe tim ḿnh đập rộn ràng. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm tâm hồn chàng. Chàng cầm vội cây viết ch́ phác thảo nhanh trên bức tranh của ḿnh. Nàng quay về bóng cây, ngồi dựa lưng đọc sách. Khi chàng dừng tay, nh́n sang đă thấy nàng ngủ say trên thảm hoa, tay c̣n cầm quyển sách. Chàng ao ước được nằm bên cạnh để nghe hơi thở đều đặn của nàng.

Chiều về trên thung lũng dịu êm, những tia nắng nhảy múa trên mặt làm nàng tỉnh giấc. Nàng chống tay, t́m cách đứng dậy. Rồi nàng thu dọn đồ đạc để về nhà. Chàng hỏi:

- Cô về hướng nào, nhà cô xa không ?

Nàng đưa tay chỉ về hướng nhà ḿnh và nói:

- Tôi ở bên kia đồi.

Chàng hơi buồn v́ nhà chàng ở bên đây đồi. Hai người không cùng hướng đi. Họ chia tay mà chưa kịp hỏi tên nhau và cũng không biết ngày mai có gặp lại hay không. Họ chia tay vội vàng v́ một đám mây đen bất chợt ùn ùn kéo đến, đe doạ một con mưa to sắp trút xuống. Nàng nhanh chân đi về bên kia. Con Tristan lẽo đẽo chạy theo nàng. Nh́n bóng nàng xa dần, chàng nghe ḷng xao xuyến, muốn chạy theo nắm tay nàng, đưa nàng về bên ấy. Nhưng cơn gió mạnh ập tới, buộc chàng nhanh nhẩu, khiêng giá vẽ về nhà. Chiều hôm ấy mưa rất to, chàng buồn bâng quơ, nghe ḷng nhớ nhung người con gái vừa gặp mặt. Tối ấy, chàng thức khuya để vẽ bức tranh mà chàng phác hoạ lúc trưa. Rồi chàng mệt mỏi, ngủ quên trên ghế sô pha, bên cạnh giá vẽ.

Buổi sáng sau cơn mưa, trời xanh thật đẹp, hoa cỏ ướt đẫm đến mát rượi. Chàng lại muốn đi vẽ bên ḍng suối. Thấy chàng cắp đồ đạc đi ra ngoài, ông bạn hàng xóm nói :

- Này, Philippe, ngoài đồng c̣n ướt át, cậu ra ngoài đó làm ǵ ?

- Tôi phải đi gặp một người.

Ông hàng xóm ngạc nhiên tṛn xoe mắt khi nghe chàng trả lời như thế, v́ suốt hai năm ở đây, ông ta không thấy chàng quen biết ai, ngoài mấy người sống xung quanh.

Hôm nay chàng vội vàng đến nỗi không ngắm cảnh bên đường, không thấy hoa vàng đua nở. Chàng chỉ mong sớm đến bên suối, nơi mà hôm qua chàng đă gặp người con gái lạ. Khi đến nơi, chàng buồn bă nh́n thấy cây sồi trơ trọi, quạnh hiu v́ không có nàng mà cũng chẳng thấy bóng dáng con Tristan. Chàng ngồi đó đợi chờ, thấp thỏm cho đến trưa. Chàng thất vọng, nuốt vội mẩu bánh ḿ mà cảm thấy nghẹn ngào. Chàng thôi không muốn ăn nữa. Suốt ngày hôm đó chàng chẳng vẽ được ǵ. Chàng lủi thủi dọn đồ đi về, ḷng nghe nhung nhớ xa xôi. Chiều hôm đó chàng tiếp tục vẽ bức tranh phác hoạ hôm qua và mong trời mau sáng để lại đi t́m nàng. Chàng hy vọng, ngày mai nắng đẹp, cánh đồng sẽ khô ráo, chắc nàng lại đi dạo chơi.

Đúng như chàng mong đợi, trời nắng đẹp và cánh đồng hoa rực rỡ đă khiến nàng đến với chàng. Khi gần đến nơi, chàng nghe tiếng con Tristan và thấy dáng nàng đang cúi xuống hái hoa. Chàng mừng rỡ, muốn chạy vội đến ôm chầm lấy nàng, nhưng chàng phải kiềm chế mong ước của ḿnh v́ điều đó quá đường đột. Chàng mới biết nàng có một ngày mà thôi. Nhưng con Tristan khôn ngoan, chắc hiểu ư chàng, nó chạy vội đến mừng chàng như người quen thân thiết. Nó khiến chàng đỡ ngượng nghịu khi chào nàng:

- Chào cô, hôm nay cô khoẻ không? Hôm qua tôi không thấy cô đến?

Tuy ngoài miệng chàng nói vậy, nhưng trong ḷng chàng muốn nói :

- “ Em ơi, em có khoẻ không,sao hôm qua em không đến? Không biết tại sao, hôm qua vắng em, anh thấy nhớ em rồi!”

- Dạ, chào anh, tôi vẫn khoẻ. Hôm qua, ngoài đồng ướt át sau cơn mưa, nên tôi không ra ngoài. Anh có khoẻ không? Anh lại vẽ tranh, hôm nay đẹp trời, chúc anh sẽ có bức tranh đẹp.

Chàng vui sướng v́ nàng bắt đầu nói chuyện tự nhiên với chàng. Chàng thầm nghĩ:

- “ Phải chi em đổi cách xưng hô với anh th́ anh càng vui biết bao !”

Bắt đầu từ hôm đó, hai người cùng ăn trưa với nhau dưới bóng cây, bên ḍng suối. Từ lúc được dịp gần gũi với nàng, chàng thấy vui, chàng ăn thật ngon lành. Điều đó khiến chàng ngạc nhiên và hân hoan trong ḷng. Chàng thích ngắm nàng ngủ, nh́n nàng đọc sách, nh́n nàng vui đùa với con Tristan. Nhưng điều mà chàng mong mỏi nhất, là hai người có thể thay đổi cách xưng hô. Rồi đột nhiên một hôm nàng nói:

- Anh à, anh cho phép tôi xưng em với anh nhé ?

Anh đă mong đợi điều ấy từ lâu, anh mừng rỡ trả lời:

- Anh thích vậy, em hăy xưng em với anh đi.

Vậy là từ khi thay đổi cách xưng hô, họ lại càng thêm thân thiết. Họ nói chuyện với nhau tự nhiên và vui vẻ hơn. Chàng thấy hạnh phúc khi nàng nhờ chàng, giọng nói thật ngọt ngào, nũng nịu:

- Anh à, em nhờ anh mở dùm em chai nước, anh hái dùm em mấy nhánh hoa trong bụi lùm kia ...

Chàng nhủ thầm:

- “ Em ơi, em hăy nhờ anh, anh sẽ v́ em mà làm tất cả. Em hăy nhờ anh suốt đời. Anh thật cám ơn Thượng Đế đă sắp xếp cho ḿnh gặp nhau. Em đă cứu rỗi đời anh. Từ khi gặp em, anh thấy ḷng ḿnh xao xuyến. Anh biết ḿnh đă yêu và điều đó khiến anh nhận ra là ḿnh đă b́nh phục. Anh thật vui sướng biết bao khi có em. Anh chỉ mong có ngày, em hiểu ḷng anh và em sẽ yêu anh như anh yêu em vậy!”

Ḷng chàng có muôn điều muốn nói với nàng, nhưng chàng chưa dám thổ lộ điều ǵ. Rồi cũng có lúc chàng mạnh dạn hỏi nàng:

- Em ơi, em nhờ anh hoài, nhưng em có nhớ anh không ?

Nàng cười e thẹn:

- Em có nghĩ đến anh. Chắc đến lúc không gặp anh, em sẽ nhớ anh đó.

Rồi mùa hoa bồ công anh tàn, hoa cúc dại lại nở trắng bờ suối. Chàng đề nghị với nàng hăy làm mẫu cho chàng vẽ. Những bức tranh của chàng vẽ ngày càng vui tươi, sinh động và tràn đầy màu sắc v́ có nàng, có Tristan vui đùa. Khi th́ màu trắng của hoa cúc bên ḍng suối, lúc th́ sắc đỏ rực của cánh đồng vào đầu hè, khi hoa anh túc nở rợp trời. Rồi cũng có màu vàng tươi của những cánh đồng hoa hạt cải, hoa hướng dương tít tắp.

Xuân qua, hè đến, hai người trải qua mùa hè rộn ràng khi cùng nhau đi hái dâu rừng. Chàng thích bị gai dâu rừng đâm rướm máu để được nghe nàng xuưt xoa và cầm tay chàng thương xót. Những lúc đó, chàng nghe tim ḿnh thổn thức v́ yêu. Thế rồi chàng cũng có dịp hôn nàng. Phải, chàng đă hôn nàng khi nàng vấp ngă. Nàng va vào người chàng khi vui đùa với Tristan. Chàng đỡ nàng trong cánh tay của ḿnh và ôm chặt nàng vào ḷng, đặt lên môi nàng một nụ hôn thắm thiết. Nàng đă không tránh né nụ hôn của chàng, âu yếm hôn lại chàng. Mùa hè đó, chàng đă thố lộ t́nh yêu. Họ yêu nhau chân thành và say đắm. Chàng nói:

- Em có biết không, em đă làm anh sống lại. Khi chưa gặp em, anh tưởng ḿnh sắp chết. Anh cám ơn em, t́nh yêu của em. Anh cám ơn Thượng Đế đă đưa em đến với anh. Anh yêu em hơn bất cứ mọi thứ trên đời này, yêu em đến khi nào tim anh ngừng đập mới thôi! Em có tin anh không ?

- Anh yêu, chân t́nh của anh làm em xúc động quá. Em cũng yêu anh lâu rồi, anh có biết không, khi em nh́n thấy dáng anh cô đơn đứng vẽ, em đă yêu anh. Em cũng cám ơn anh đă mang đến cho em niềm vui, giúp em thêm sức sống. Em cám ơn Thượng Đế đă mang anh đến với em.

T́nh yêu của họ ngây ngất như trái chín ngọt mùa hè, rạng rỡ như hoa xuân bát ngát khắp đồi, thơm nồng nàn như mùi rơm rạ sau mùa gặt.

Thời gian thắm thoát trôi qua, thu lại về trong màu nắng nhạt trăi dài khắp đồi. Gió thu hiu hắt cuốn từng chiếc lá rơi. Chút se lạnh của mùa thu và những cơn mưa lất phất khiến hai người ít gặp nhau . Muốn gặp nàng, chàng phải đi ṿng hai ngọn đồi. Nàng cũng vậy, một hôm nàng bất chợt nhớ chàng da diết, nàng đạp xe đi hai ṿng đồi để đến thăm chàng. Khi đến nơi, nàng vui mừng dừng xe dưới gốc táo, vội vă chạy đến mở cửa để t́m chàng. Nàng muốn ôm chầm lấy chàng v́ nhung nhớ. Nàng hí hửng, và theo thói quen, gơ nhẹ vào cửa rồi đẩy nó bước vào. Nàng giật ḿnh và tay chân run rẩy v́ cảnh tượng diễn ra trước mắt nàng. Nàng thấy một người con gái đang ṿng tay qua cổ ôm chặt chàng. C̣n chàng đặt hai tay ở ṿng eo của cô gái kia. Họ đang hôn nhau có vẻ đắm đuối lắm. Nàng thấy trời đất tối sầm, mắt hoa, chân bủn rủn đứng không vững. Nàng nghẹn ngào, xoay nhanh người, chạy vội ra ngoài. Nàng nghe nước mắt rơi, ướt mặn cả môi. Chàng đẩy cô gái kia ra, vội chạy theo nàng. Chàng ôm gh́ nàng lại:

- Em yêu, những ǵ em nh́n thấy không phải là sự thật. Cô gái ấy là Sophie, cô ấy đă quay lại t́m anh hôm nay, sau hai năm bỏ anh bơ vơ, đau khổ. Em tin anh đi, t́nh yêu của anh đối với cô ấy đă không c̣n ǵ nữa. Nó đă chết từ hai năm về trước rồi. Bây giờ anh chỉ có ḿnh em mà thôi. Anh yêu em chân thành, không hề lừa dối. Cuộc đời anh rất ghét từ lừa dối. Anh không bao giờ làm điều đó với em.

Chàng vừa nói vừa ôm chặt nàng, vuốt nhẹ mái tóc nàng và hôn lên đôi mắt ngấn lệ của nàng. Chàng nói tiếp:

- Anh xin em đừng buông tay anh, đừng bỏ rơi anh. Nếu không có em, anh chết mất.

Nàng buồn bă, hôn lại chàng, vuốt mái tóc bồng bềnh của chàng, ôm thân h́nh gầy g̣ nghệ sỹ của chàng. Nàng nói:

- Em yêu anh, em tin anh, tin vào t́nh yêu của anh. Nhưng bây giờ em đi về v́ em ở lại sẽ làm hai người bối rối lắm. Anh hăy trở vào nhà với cô ấy. Chúng ta sẽ gặp nhau sau.

Nói rồi, nàng hôn từ giă chàng và lên xe đạp đi về. Chàng nh́n theo nàng mà ḷng đau đớn.

Sáng hôm sau, khi chàng tiễn Sophie ra ga xe lửa đi về, chàng vội chạy đến t́m nàng. Nàng đă ra đi từ sớm. Chàng nghe ông chủ nhà nói:

- Đáng lư cô ấy c̣n ở lại đây đến cuối thu, không hiểu sao, hôm qua cô ấy nói cô sẽ trở về nhà ḿnh sớm hơn dự định. Cô ấy có nhờ tôi trao lại anh lá thư này. Mà tôi thấy cô ấy ra đi buồn bă và lưu luyến lắm. Bộ cô ấy không có nói tạm biệt với anh sao?

Chàng nghẹn ngào, không nói ǵ hơn ngoài từ “ cám ơn” rồi cầm vội lá thư. Chàng không đợi được về nhà, mà đứng giữa sân, trong cơn gió thu se lạnh, đọc thơ nàng.

“ Anh yêu,

Khi anh đọc những ḍng này th́ em đă đi xa. Em xin lỗi anh v́ đă không nói lời tạm biệt với anh và không hôn anh trước khi ra đi.

Em tin anh và tin vào t́nh yêu của anh. Em yêu anh, nhưng em bối rối, em chưa biết ḿnh phải làm sao khi thấy Sophie trở về bên anh. Dù sao em cũng phải về nhà để chuẩn bị cho chuyến đi công tác xa sắp tới. Những đứa trẻ mồ côi đang trông chờ em đến với chúng!

Em c̣n một điều mà lâu nay em muốn nói với anh, là em cám ơn anh, cám ơn t́nh yêu của anh đă giúp em thêm nghị lực để vượt qua căn bệnh của em. T́nh yêu của chúng ta thật mầu nhiệm, em cảm thấy ḿnh đă bớt bệnh rất nhiều. Từ khi yêu anh, em đă cầm lại được cây viết, viết tên và kư tên của ḿnh. Dao nĩa không c̣n vuột khỏi tay em. Ở nhà, em đă tự làm được nhiều việc, mà khi có anh, em muốn nhờ anh làm cho em. Anh có nhận thấy, lúc em mới gặp anh, em đứng ngồi rất khó khăn. Nhưng từ lúc chúng ḿnh yêu nhau, em bỗng nhiên b́nh phục rất nhiều. Em không c̣n thấy khó khăn , vụng về như lúc trước.

Chính là anh đă giúp em được bớt bệnh, một căn bệnh mà y học gọi là “ bệnh tự miễn dịch ”*. Em bị “bệnh tự miễn dịch, viêm đa cơ cục bộ”. Bệnh này khiến một số hoạt động chân tay của em bị hạn chế và em bị mất sức ở đôi bàn tay. Em không biết đến khi nào căn bệnh này lây lan sang các bộ phận khác trên cơ thể của em! Đó là một căn bệnh hiếm, khó điều trị v́ cơ thể của em tự sinh ra kháng thể chống lại chính các tế bào của ḿnh, từ đó dẫn đến hậu quả là tự hủy hoại chính ḿnh. Em đă thử qua một loại thuốc, hầu như là duy nhất để trị căn bệnh này, và bị phản ứng với nó, nên đă ngưng uống thuốc. Đến khi gặp anh, yêu anh, em lại dần dần bớt bệnh rất nhiều. Có phải điều đó là quá kỳ diệu không anh? T́nh yêu của chúng ta thật mầu nhiệm. Em biết Thượng Đế đă thương xót chúng ta, hai kẻ cô đơn. Người đă an bài cho chúng ta gặp nhau để an ủi nhau.

Em sẽ quay về với anh sau chuyến đi công tác. Em sẽ không buông tay anh. Hăy đợi em về, t́nh yêu mầu nhiệm của em! Em hôn anh thật nhiều. ”

Đọc xong lá thư nàng, ḷng chàng đau đớn và càng thấy yêu nàng hơn. Chàng đă không hề biết nàng mắc chứng bệnh khó trị này. Chàng nghe g̣ má ḿnh nóng hổi v́ những giọt nước mắt đang lăn dài. Chàng tự nhủ:

- “ Người yêu ngốc nghếch của anh, sao em không hề thố lộ điều này với anh! Bây giờ anh biết, th́ anh càng không buông tay em. Anh đă từng nói với em, đời sống nầy hữu hạn nhưng t́nh yêu th́ vĩnh cửu, người ta sẽ không mang ǵ theo ngoại trừ t́nh yêu. Anh cũng không ở đây đợi em về, anh sẽ đi t́m em, em yêu ạ! ”

Nghĩ đến đây, chàng biết ḿnh phải làm ǵ; chàng biết ngày mai trời sẽ đẹp, mùa thu sẽ huy hoàng, vàng rực trong nắng sớm, óng ánh trong chiều tà. Rồi chàng sẽ nắm tay nàng suốt quăng đường c̣n lại. Nàng rồi sẽ cùng con Tristan tung tăng trên đồi và chàng sẽ vẽ tranh bốn mùa yêu thương, hạnh phúc. Chàng mĩm cười, nhanh chóng về nhà sửa soạn hành lư đi t́m nàng. Chàng cũng không quên mang theo bức tranh mà chàng vẽ nàng, ngay ngày đầu gặp nàng bên bờ suối.
 

Vichy, tháng 6/ 2018

ĐỖ THU HỒNG
 

*********
 

* Truyện ngắn trích từ tập "T́nh Yêu Mầu Nhiệm" của Đỗ Thu Hồng và Nguyễn Minh Phúc, 2018.

* “Tristan và Iseult" là hai nhân vật chính trong một câu chuyện t́nh lăng mạn đẹp nhất thời Trung Cổ, dựa trên một huyền thoại của người Celt (thành viên của một dân tộc cổ xưa ở châu Âu). Chuyện t́nh ca ngợi t́nh yêu bất diệt và cảm xúc thuần tuư trong sáng, dù đă bị uống bùa mê hay bị tiếng sét ái t́nh đánh trúng, t́nh yêu của hai người vẫn là niềm đắm say không suy tính, không bị cám dỗ thân xác. V́ vậy t́nh yêu của Tristan và Iseult đă trở thành một giấc mơ lư tưởng, để có thể gọi nó là t́nh yêu “Platonique” (t́nh yêu đích thực chỉ có ở thế giới ư tưởng, theo triết gia Platon). Nhiều nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ vĩ đại khắp thế giới đă dựa trên câu chuyện " Tristan và Iseult " để sáng tác nên những tác phẩm lớn, trong đó có vở nhạc kịch bất hủ " Tristan und Isolde" của khúc tác gia người Đức Richard Wagner. Chuyện t́nh này cũng được dựng thành phim, đă làm rơi nước mắt hàng triệu triệu người trên trái đất và cũng làm cho từng ấy trái tim thổn thức nhói đau.

* “ Bệnh tự miễn dịch” : B́nh thường, hệ miễn dịch của cơ thể có chức năng nhận diện những yếu tố “ lạ – quen” đối với cơ thể, để h́nh thành các kháng thể chỉ chống lại các yếu tố “lạ” và bảo vệ các yếu tố “quen”. Nhưng v́ một lư do nào đó, các tế bào trong cơ thể bị biến đổi cấu trúc và trở thành yếu tố “lạ”, mà hệ miễn dịch của cơ thể không nhận dạng được, dẫn tới kích hoạt hệ miễn dịch sinh ra kháng thể chống lại các tế bào của chính ḿnh và gây ra bệnh tự miễn dịch.

 

art2all.net