THƠ QUỲNH . 15
trăng hóa huyết
cái huyết mày nở ra hoa đá
giọt nước khóc ṛng triệu triệu năm
đôi mắt sương phụ ngời xuân quá
nơi phế tâm hư kẻ bệnh nằm
một ngày hóa trăng run rẩy đứng
dưới tàn cây khô tóc bé thơ
chim lồng bạn cũ sương thu ngắn
bạc mái lầu xưa đâu có ngờ
ngồi lại
ngồi lại bên thềm xưa một buổi
xa nhau lâu lắm rồi phải không?
trăng ốm sương mặt đường mê đuối
đời riêng khuya thèm đốm lửa hồng
ngồi lại bên thềm xưa kín đáo
mượt mà. chầm chậm thả buông
tiếng mẹ thở đều se giấc ngủ
tiếng trở trăn cây lá ngoài vườn
ngồi ở dang xa trần khói đọng
bên này bên kia ư nghĩa ǵ
hồn cuộn trong lau mềm cỏ yếu
cuối mùa. không tận. nhớ. quên ghi
chàng ba phải
ở với chàng ba phải
nhiều khi thấy gai gai
như buổi chiều vui nhộn
thấy người ta cười đùa
chàng ngó buồn như thể
một khung trời đăm chiêu
nụ cười chàng thật lành
sự ngây ngô của chàng
gây lắm điều ngộ nhận
duy một điều không chối căi
tấm ḷng tuyệt đại hồn nhiên
của chàng
khiến trên mặt đất này
cây vẫn mọc
và trên trời
mây vẫn bay
phúc trầm
ôm lấy ngực một mai hoa tàn nhuỵ
cơn ho dài đau buốt cả trần gian
quỳ xuống gối sao chưa đành ngọa tuư
điềm nhiên nghe từ vân nguyệt quy hàng
h́nh vẽ lại chút dung nhan tiều tuỵ
thanh sắc đời ngoài ô cửa song thưa
v́ lầm lỡ một thời không chủ ư
quyên ca xưa giờ hót mỗi âm thừa
tâm hồi vọng quăng đời nào mất dấu
mùa sương chia bướm nội với chim ngàn
nhành hoa lửng buông mơ hồ nguyệt quế
hương lặng thầm đưa tiễn một mùa sang
giờ im lặng biết đâu ḿnh tận tuyệt
hai bàn tay lơi nhẹ quỹ phúc trầm
môi đă chín một trời thu vĩnh quyết
hôn vô ngần ḿnh gọi khẽ trăm năm
hát lên đường
sẽ hát lên đường trăng muôn thuở
đất và người chung một điệu ru
khóc đi em tang trùng cây cỏ
lệ hân hoan từ những ngục tù
những biên giới. trường thành bung vỡ
đi thôi em từ nhân loại đó
không ai khác hơn ngoài chúng ta
ṿng tay ôm lấy đời nhung nhớ
viết những tờ thư không ngày tháng
tên người. lặng lẽ với hương ngâu
gọi khẽ tên em thời con gái
đêm ơi tóc ngắn nụ hôn đầu
hẹn nhớ câu thề trăng lưu xứ
biển đưa nhau vào tự t́nh quen
hỏi cḥm rêu cũ xanh vân đá
ḷng quanh xưa mấy ngơ trúc hiền
quê hương về cả trong b́nh khúc
hỡi sông xa mẹ nước xa nguồn
tội ác quay đầu xin cỗi phúc
nắng vỡ rung cười lúc biến sương
hoàng xuân sơn

. . . đọc tiếp . . .
art2all.net