Niềm vui và nỗi buồn là hai trạng thái cảm xúc thuộc phạm trù t́nh cảm của con người. Ai cũng muốn được có nhiều niềm vui, nhiều hạnh phúc nhất là niềm vui trong gia đ́nh để giúp ḿnh vững bước hơn trong cuộc đời. Ai cũng mong được có cha mẹ bên ta cho dù tóc ta đă ngă màu sương muối. Nhưng mấy ai có được diễm phúc ấy. Tôi mất cha từ năm c̣n nhỏ. Bù lại Mạ tôi thượng thọ: đến năm Giáp Ngọ mạ được 94 tuổi đời! Vui lắm. Mấy ngày Tết, làm dâu xa xứ nên bận lo Tết bên nhà chồng và cho cái tổ riêng của ḿnh.
Bây giờ, sang ngày mồng 9, sau lễ cúng
đầu năm xong, tôi lên xe về nhà mẹ đẻ ở Huế- thăm mạ già,
thăm Huế, ăn Tết Huế muộn cũng được chứ sao ! Tôi thong dong
đi, trong ḷng vui vui...
Ngày mồng 9 tháng giêng là một ngày vui và rất quan trọng v́ nó cũng đánh dấu một sự kiện đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi! Tôi muốn nói đến cái mốc phân ranh giữa ngày mạ tôi c̣n trên cơi đời và ngày mạ vĩnh viễn ra đi: đó là ngày mồng 9 tháng giêng năm Giáp Ngọ (8.2.2014). Ngày hôm sau, mồng 10 tháng giêng mạ tôi từ giă cơi trần về chốn vĩnh hằng. Trước đó, ngày mồng 3 Tết, mạ đang ngồi trên giường, ngắm cây cảnh tết th́ tự nhiên hơi mệt nhưng mạ vẫn tỉnh táo, ăn uống b́nh thường. Ngày mồng 9 Tết, tôi về thăm mạ. Tôi reo lên ngay khi vào cổng nhà: -Mạ ơi, Huệ-Tâm về nè! Ngày ấy mạ ăn rất nhiều, đ̣i uống nước liên tục. Để thử mạ c̣n minh mẫn không tôi gọi to v́ mạ hơi nặng tai: -Mạ ơi, có nhận ra con không? Có biết con tên ǵ không? Mạ nh́n tôi, đôi mắt hơi đục, cố mở to để nhận rơ mặt đứa con đang gọi lớn tiếng. Mạ nói: -Huê...Huệ...Tâm! Tôi mừng vô cùng, nhưng vẫn hỏi thêm: -Huệ-Tâm là con thứ mấy của mạ? -Con thứ đầu. Tôi nghe mà cảm động. Mạ nói y đứa trẻ mới bập bẹ. Tôi c̣n hỏi dồn dập: -Mạ tên chi? Mạ trả lời ngay tức th́: -Tên Nguyễn Thị Xuân Khương. -Ui chao, mạ giỏi quá! Mạ tuổi chi? -Tuổi Dậu, 94 tuổi! Cả mấy chị em reo lên mừng rỡ. Mạ vẫn khỏe, trí nhớ c̣n tốt! Vui quá, tôi thơ thẩn ra vườn nhà ngắm cảnh, nhiều cây nở bông thơm ngát. Mạ tôi khi c̣n khỏe, vẫn hay ra vườn bắt sâu cho giàn bầu, bí và trồng mấy cây hoa cho đẹp nhà.
Nghe tôi về Huế, sáng mồng 9, bạn Hồ Thị Hạnh cùng học lớp Nhất C2, Đồng Khánh Huế năm 1969, đến thăm mạ tôi. Cả hai cùng ngồi bên nhau bón cháo cho mạ ăn, rồi ra vườn chơi thăm mấy gốc mai rất đẹp.
Chiều hôm đó, sau lúc đút cháo cho mạ ăn
xong, tôi và đứa em gái đi thăm quanh thành phố Huế. Ở nhà
có vợ chồng cậu em út và đứa em gái thứ ba chăm mạ. Đến nhà Nhiên Linh Điểm đến đầu tiên là nhà Nhiên Linh. Nhiên Linh cùng học Đồng Khánh và Văn Khoa với tôi. Tôi muốn thắp hương cho mạ bạn Linh v́ khi mạ bạn mất tôi nhờ em gái đi viếng mà không ra Huế được. Nhà bạn Linh có cây hồng đào bông nở chi chít, em gái tôi trầm trồ với cô em dâu Nhiên Linh: -Cây hồng đào tuyệt vời, bông nở đều, đẹp quá!
Tôi gọi điện vào Đà Lạt khoe với Nhiên
Linh. Linh bảo: đợi Linh ở Huế, ba hôm sau Linh sẽ về.
Tôi về Vỹ Dạ chơi, thắp hương lên Thầy Cô
chủ nhiệm dạy tôi năm lớp đệ thất ở trường Bồ Đề Huế-thầy
Nguyễn Khoa Việt và phu nhân. Thầy cô là ba mạ của bạn Diệu
Huyền. Và thắp hương cho thầy Lê Cảnh Em-phu quân của bạn
Huyền. Nhà thầy cô đẹp quá, nghe nói đây chính là biệt thự
Mai Trang-tên chữ ngôi nhà của thầy cô tôi.
Cây cảnh trong khu vườn đẹp như tranh.
Ở bên phải vườn có cây hải đường đang ra bông màu hồng tươi xinh xắn. Cái tính ham mê ngoạn cảnh của tôi trổi dậy. Tôi nh́n ngắm trầm trồ và dĩ nhiên là ...bấm máy. Ai dại ǵ bỏ qua một loài cây đẹp như vậy! Chiều xuống, một màn sương bao phủ làm cảnh vật thêm lung linh huyền ảo.
Rồi chụp cho ḿnh một tấm h́nh.
Có một cây dừa dáng thanh thanh nên tôi và Diệu Huyền làm chung một tấm. Nếu bạn hữu xưa coi được tấm h́nh này sẽ ph́ cười v́ mái tóc dài và dáng dấp mảnh mai ngày xưa của tôi bay mất theo thời gian rồi. C̣n Diệu Huyền vẫn dễ thương như hồi c̣n học ở Đồng Khánh và Sư Phạm.
Trời đă chiều, hai chị em đi nhanh qua An Cựu thắp hương cho bà O ruột của tôi mới mất hôm trước Tết, rồi về nhà. Mạ tôi đă đi nghỉ. Cậu em đă bón cháo cho mạ ăn rồi. Tôi ngồi bên mạ, mạ ngủ ngon nhưng hơi thở có vẻ nặng. Tôi nghĩ bụng: mạ vẫn c̣n khỏe, chắc chưa nỗi nào đâu. Chơi ít bữa rồi vô lại nhà ở Đà Nẵng lo công việc như cúng rằm, giương sao...
Ai dè...
Khoảng 12h đêm hôm mồng 9 tháng giêng, cậu em trai vẫn c̣n thức, ra vào trông mạ. Tôi vẫn lên xuống, ra vào đều đều xem mạ ngủ có an giấc không, thỉnh thoảng cho mạ uống nước. Vẫn nghĩ là mạ không can chi. Ai ngờ, đến khoảng 1h30 sáng mồng 10 tháng giêng Giáp Ngọ mạ đă vào cơi vĩnh hằng. Mạ ra đi nhẹ nhàng, an nhiên. Người vẫn tươi tỉnh y như nằm ngủ. Tôi nh́n mạ mà không thể tin rằng: bây giờ mạ đă là người thiên cổ! Chao ơi! Ranh giới giữa sự sống và cái chết sao mà mong manh thế! Mới hôm mồng 9, tôi mặc áo màu đỏ tươi vui; mồng 10, khoác áo tang trắng. Cây mai vàng - mạ tôi rất yêu quí- cũng để tang một dải khăn trắng trên cành.
Cả con chó Lắc cũng để tang dải băng trắng nơi cổ. Chẳng biết sao ngày làm tang mạ tôi, con Lắc cứ chui xuống linh cửu mạ. Nó nằm yên đó cả ngày. Mấy đứa cháu dỗ dành bồng nó đi, một chốc nó lại chạy đến! Mọi người nói: Con chó rất có nghĩa, cứ để yên cho nó tự do, thích nằm đâu th́ nằm. Nó lại chui xuống góc quan tài, nằm mẹp ở đó, không chịu ăn!
Hôm đưa mạ ra nghĩa trang thành phố Huế khu vực An Tây, trời mưa xuân lất phất, tôi buồn lắm nhưng cố nén khóc. Tôi mà khóc th́ cả nhà sẽ lụt mất v́ mấy đứa em tôi c̣n mau nước mắt hơn tôi. Tôi làm ra vẻ cứng rắn: -Mấy em đừng khóc, để mạ an tâm ra đi! Nhưng lúc bốc từng nắm đất và bức mấy bông hoa bỏ xuống huyệt mộ sâu, đất lạnh, tôi khóc ̣a. Thôi từ nay vĩnh biệt Mạ già! Mạ đâu c̣n nữa để hôm sớm hầu cơm, hầu nước. Làm sao nghe được tiếng của mạ gọi con cái: Tâm ơi, Vân ơi, Tịnh ơi, Lộc ơi! Mạ không c̣n nữa, làm sao để được nghe mạ dặn ḍ: "Con nhớ mặc áo cho ấm để khỏi lên cơn suyễn nghe, Huệ-Tâm!" **** Ôi! Niềm vui thật mong manh và nỗi buồn th́ quá da diết, quá sâu lặng. Mất mạ, mất cả bầu trời! Vẫn biết có sinh th́ có diệt, có tồn tại th́ có phân li. Vậy mà vẫn đau, vẫn buồn và xót xa. Sinh thời, mạ thích làm việc thiện. Vậy, hăy sống cho tốt, làm nhiều việc thiện cho đời để mạ vui ḷng. Hằng ngày, tôi vẫn thường tụng kinh hộ niệm Mạ già mau chóng về cơi niết bàn, về cảnh giới Tiên Phật theo như quan niệm của người đời. Đi đâu, ngồi đâu tôi cũng niệm: Nam-mô A-Di-Đà Phật! Niềm vui và nỗi buồn, ai biết được phân ranh! Một giây trước c̣n vui, giây sau đă buồn. Mạ già vĩnh viễn rời xa cơi trần rồi! Tôi cầu mong ḿnh và mọi người có nhiều niềm vui trong công việc, mạnh khỏe, gia đ́nh hạnh phúc và có nghị lực để đi tiếp trong cuộc đời nhiều gian truân này! Sau lúc mở cửa mă vào ngày thứ bảy 16 tháng giêng Giáp Ngọ (15.2.2014) và làm tuần thứ nhất xong, tôi ra thăm cây mai Mạ rất yêu quí và chụp tấm h́nh. Cây mai đặt ngay cửa nh́n vào bàn thờ Mạ để Mạ ngắm. Tôi cũng thấy Mạ đang nh́n tôi, mỉm cười.
Hôm sau, tôi trở lại nhà ở Đà Nẵng trong
ḷng nhớ Mạ lắm. Tôi nói thầm với Mạ:"Con ở xa, xin phép Mạ
cho con về nhà nhé, mai mốt con ra Huế lại!".
Bên cây mai của Mạ _____
Mời đọc : Mạ đă ra đi...
|