Lê Văn Trung
TA ĐAU LÒNG NHẬN RA HẮN LÀ AI

Đừng bao giờ yêu những đứa làm thơ
Càng không thể kết nghĩa tình chồng vợ
Cái ngữ ấy ta đã từng ngửi thấy
Thơ văn chi cơm áo có ra gì
Thà em quên quách mẹ tiếng thị phi
Bỏ mặc hắn xác xơ cùng số phận
Nòi thi sĩ hắn không hề oán hận
Chỉ âm thầm nhận lấy cái đau thương
Chỉ lặng câm uống hết chén đoạn trường
Nên đành có nhẫn tâm mà phụ rẫy
Dù thiên cổ trước sau gì cũng vậy
Bởi vì em, ơn Chúa! Đã sinh ra
Vốn là em, em cũng là đàn bà
Sống không thể thiếu lụa là gấm vóc
Mà những đứa làm thơ
Cứ chuyện trời chuyện đất
Chuyện trăng sao nông cạn vơi đầy
Chuyện biển dâu mờ mịt đông tây
Cứ đuổi mãi theo những điều không thật
Những cái thế gian cho là trật lất
Hắn muộn phiền trăn trở mấy mươi năm
Hắn héo khô xơ xác đời tằm
Cố kéo mãi những sợi tình phù phiếm
Hắn quanh quẩn trong những vòng tìm kiếm
Cõi con người tăm tối giữa vô minh
Hắn băng qua sa mạc đời mình
Cát bỏng cháy - lửa nhân tình thiêu đốt
Thì em hỡi sá gì đâu thân xác
Của một người lạc lõng giữa đời em
Của một người lạc lõng giữa trần gian
Chuyện cơm áo đã ba chìm bảy nổi
Thơ với rượu một cõi sầu vời vợi
Thượng đế đành quên có một linh hồn
Thượng đế đành tâm khép cửa thiên đường
Hắn ngồi giữa đất trời cười ứa lệ
Ôi ngàn năm chưa hết vòng dâu bể
Năm mươi năm thà như một sát na
Sá gì đâu không! Có một quê nhà
Chốn phải đến là nơi không có thực
Cái quí nhất là cái vừa vụt mất
Để một đời đau đáu một đời thơ
Chốn phải về mù mịt giữa hư vô
Hắn nhận hết bi thương cùng số phận
Trái tim hắn đã đành là vỡ rạn
Vẫn nghìn đời yêu quá cõi nhân gian
Vẫn nghìn đời đâu há dễ em quên
Dù trọn kiếp trói trong vòng hệ lụy
Dù trọn kiếp đã khô mòn xương tủy
Hắn là ai mà đau đáu một đời thơ
Dù em nhẫn tâm quên mất nẻo về
Hắn vẫn đứng nhìn dòng sông nước chảy
Giọt nước mắt rơi buồn em có thấy
Ta bỗng đau lòng nhận ra hắn là ai.
Lê văn Trung
art2all.net
|