PHIẾN MONG

Đêm qua lạc mất miền trăng
Hỏi ngh́n cánh gió nguyệt rằm tôi đâu?
Ai đem dấu mất mùa Ngâu?
Để cho t́nh ấy muôn sau không là...!
Phiến t́nh mờ ảo mù sa
Phiến sầu trĩu nặng xé ta ngực này!
Đêm xanh dáng nguyệt cong đầy
Ai mang đi mộng cho ngày dài thêm?
Phiến mong mắt đợi Quỳnh đêm
Măn khai một đóa đẫm hương hồn người
Nguyên Lạc
PHIẾN MỘNG
T́nh tôi đồng lúa trổ bông
Đợi người ngắt ngọn đ̣ng đ̣ng
Mật sữa tràn đôi môi ngọt
Hồn tôi phiến mộng!
Người không?!
Nguyên Lạc
Nguyên Lạc
art2all.net