DAVID LAN PHAM, F.A.B.I.


THE OLD BOATMAN

 



After years of separation
I came back to the old quay
Which looked dreary.
It’s reedy and grassy.
****
The old quay reminded me of the old boatman.
Where is he now?
Did he leave the world for ever?
Did he go to any economic area?
****
I saw a grave along a sandy path
With some plain words on the tombstone
Here lies the boatman.
Died in the Year of the Horse.
****
Until the end of his life
The boatman knew only the reedy quay.
He made friends with the sunrise
And the fall of night over the quiet quay.
****
The boatman was neither wealthy
Nor displeased with his lot.
He had neither enemy nor hatred.
He only saw the reedy quay all day long.
****
Many passengers left; others arrived.
They went from a river bank to the farther horizon.
Many of them left without returning.
Did they enter the entrails of the Earth?
Did they reach the top of their glory?
Did they die in the foreign countries?
Did they have their wandering life anywhere in the Earth?
****
The boatman lived lonely.
He died silently.
He didn’t die in wartime.
He did in peacetime
On a rainy and windy day.
****
Not a person saw him off.
No prayers.
No farewell bell rings.
He left the world without carrying any luggage,
Hatred or repentance.
****
The old boatman died,
Returning the quay and the river,
And his quayless boat
To the time immensity.



LĂO LÁI Đ̉

Sau bao năm xa cách,
Trở lại bến đ̣ xưa
Lau sậy chen nhau mọc
Trên bến cũ tiêu điều.
****
Bến cũ gọi người xưa.
Lăo lái đ̣ đâu nhỉ?
Đă giă biệt cơi đời?
Hay về kinh tế mới?
****
Nấm mộ đất ven đường
Với ḍng chữ nguệch ngoạc
Chỉ mộ người lái đ̣
Chết vào năm Mậu Ngọ.
****
Cho đến cuối cuộc đời
Chỉ bến nước, bờ lau,
Làm bạn với b́nh minh,
Màn đêm trên bến vắng.
****
Không sang giàu,
Cũng không trách phận.
Không kẻ thù cũng không oán hận.
Bến nước, bờ lau suốt ngày dài.
****
Khách đi đ̣ kẻ đến, người đi,
Đi từ bờ sông đến tận chân trời.
Có những người đi,
Không bao giờ trở lại.

Họ đi vào ḷng đất?
Đạt tột đỉnh vinh quang?
Vùi thân trên xứ lạ?
Phiêu bạt một góc trời?
****
Sống neo đơn cô độc.
Chết lặng lẽ âm thầm.
Không chết thời chinh chiến
Lại chết trong b́nh yên
Ngày mưa gió vừa qua.
****
Không một người đưa tiễn
Vắng lặng tiếng nguyện cầu
Và hồi chuông tiễn biệt.
Ra đi không hành trang.
Không oán thù, hối hận.
****
Lăo lái đ̣ đă chết,
Trả bến nước ḍng sông
Và con thuyền không bến
Cho thời gian mênh mông.

 

Phạm Đ́nh Lân, F.A.B.I.

 

 

Trang Phạm Đ́nh Lân

art2all.net