PHAN MỘNG HOÀN

 

CHÍP CHI

 

                                                Riêng tặng các em Hồng Đức thương yêu của tôi.

                                                Để tưởng nhớ Kim Hương đã ra đi

 

 

Hảo lấy chồng khá muộn màng. Trong khi bạn bè ai cũng con cái lớn khôn, có người sắp làm sui gia, nay mai lên chức bà. Chồng Hảo hiền lành, khỏe mạnh, thương yêu chìu chuộng vợ hết mực, nên gia đạo hạnh phúc. Khi Hảo về với Tom mọi sự trong ngoài phủ phê không thiếu thức gì.

 

Thỉnh thoảng Hảo mời các bạn đến nhà mình chơi, cùng nhau trỗ tài nấu nướng vài món ăn quê hương. Tom bận rộn đốt lò than ngoài sân làm BBQ, cho các ông chồng của những người bạn vợ nhắm rượu mạnh tán gẫu chuyện thời sự với mình. Trong bếp lũ bạn gái của Hảo tha hồ quậy, thi đua la hét  nói cười như thử bầy bồ chao. Con cái của họ đều đã lớn hiếm khi theo chân bố mẹ, như lúc còn thơ dại, vì nay chúng còn lưá bạn trẻ sinh hoạt thích thú hơn. Chíp chi là con cưng của Tom Hảo thì khác, bao giờ cũng chỉ quanh quẩn trong nhà như 10 năm trước đây khi Tom chưa rước Hảo về làm vợ. Cậu bé ưa diện bộ cánh áo màu cỏ non pha thoáng chút phấn hồng. Mặt mũi cậu trái lại nghiêm trang, tính nết điềm đạm. Lúc nào tới nhà Hảo, Hạt Cát để ý thấy Chíp chi thích đủng đỉnh dạo bước như triết gia, đang trầm tư  đeo đuổi ý tưởng xa xôi nào. Các bạn me Hảo lâu dần quen thân Chíp Chi, dì nào cũng đòi chụp hình riêng âu yếm với chú bé. Album của Hảo gắn đầy ảnh Chíp Chi nghiêng đầu cọ má các bạn lém lỉnh của mình. Cô nào cô nấy cố sức cho duyên dáng hơn bên cạnh Chíp Chi xinh trai. Nhìn đôi mắt long lanh biêng biếc ẩn sắc nâu nhạt của Chíp Chi, ánh nhìn trong sáng làm sao, khiến bạn Hằng Nga xinh đẹp cảm thấy thẹn thuà. Còn Trâm Anh kìa, cô ta ghé môi hôn mái tóc mượt của chú chàng ngó âu yếm chưa. Hồng Yến thì tròn mắt nghênh với vẻ nhu mì của nó. Minh Hà thon thả như con gái thì điệu ơi là điệu. Công chuá Nancy Lào uốn éo tấm thân cho bé bỏng cạnh hoàng tử nhỏ. Nàng Phương Anh xem ra đã nổi hứng dệt bao nhiêu vần thơ, trong hình cô ta mơ màng nhìn chàng trai nhỏ xinh. Riêng Hạt Cát chơi trội hơn, nâng Chíp Chi lên vai áo thêu ren loà xoà của cô ấy…Tôi ham kể mà quên giới thiệu rõ ràng con người của hoàng tử bé nhà Tom. Chíp Chi thực ra là …con chim nhỏ dòng họ Két. Tom cách đây 12 năm qua công tác ở xứ Hạ Uy Di, anh đã mua Chíp Chi về bầu bạn với mình. Tom độc thân nên từ lúc có con chim nhỏ khiến đời sống chàng trở nên hạnh phúc.

 

So với con người, Chíp Chi năm nay vào tuổi tri thiên mệnh, nên không lạ chi dáng vẻ ung dung chững chạc của nó. Hắn ta tỏ ra là anh hai của các cô bạn me Hảo còn xứng. Chíp Chi ưa đậu trên chao đèn pha lê treo giữa phòng khách. Cái đầu tròn xinh nghiêng ngó xuống những phụ nữ Á đông cở tuổi mình, nghĩ bụng sao họ còn lanh chanh như lũ trẻ thơ thế nhỉ, e rằng đang vào tuổi hồi xuân? Chú nhếch mép cười thương hại nhân thế trớ trêu. Hai bố con khắn khít như hình với bóng mỗi khi Tom có mặt ở nhà. Chíp chi liệng nhanh khi thoáng bóng Tom, ghé hai chân mảnh khảnh bám lên cổ áo bố rồi leo thoăn thoắt lên mái tóc đang thưa dần từ mấy năm nay của ông. Hắn đoán là từ lúc me Hảo xuất hiện. Ừ cũng phải thôi, vì làm sao khỏi ưu tư khi có nữ nhân trong nhà. Bao nhiêu điều phải lo toan mà! Vườn địa đàng há không xáo trộn từ lúc người đẹp Eva xuất hiện sao, nàng ta nhởn nhơ nũng nịu với chàng nguyên tổ của người ta đến nghiêng ngữa quả đất tội nghiệp.

 

Hạt Cát thích cùng bạn bè đến chơi nhà Hảo mỗi khi cô có dịp ghé tới thung lũng hoa vàng. Mục tiêu hấp dẫn là thăm… chim anh Tom. Có ai nghiêm chỉnh không rú lên cười khi gọi đùa thế. Cả bọn huyên náo chòng ghẹo, rượt bắt nhau thật hồn nhiên quanh khắp mảnh sân trồng đủ thứ hoa tươi cỏ lạ, đôi khi xéo lên luống hoa forget-me-not  bé xinh tím rưng rức, những cánh mong manh ẩn mình dưới đám cỏ rậm. Nhưng không có ai dám hung hăng chạy nhảy trong nhà. Lý do trong ấy, nếu không cẩn thận sẽ dẫm đạp thằng con cưng của vợ chồng Tom, lỡ dại xảy ra tai nạn thì chỉ có nước bán đứt Cali mà trốn mất tăm dạng. Chíp Chi nhỏ bằng bàn tay, khi đi cao chỉ vừa ngón tay giữă của Hạt Cát. Cô ta đưa ngón tay miêu tả cho tôi như thế. Chàng trai lang thang bất kỳ xó xỉnh nào, tuổi đã lớn nó lười bay liệng, chỉ đủng đỉnh từng bước ra dáng trầm tư măc tưởng.

 

Đầu tháng 5 Cali nắng ấm, bổng thấy cô bạn nghệ sĩ từ xứ Úc xa xôi bất ngờ hiện ra, ghé tai vài cô bạn nói nhỏ, tụi mình tới nhà Hảo thăm chim anh Tom. Bạn bè thường nghe thế là ré lên cười khoái chí nhưng nay trông cô ta bản mặt dàu dàu thế kia nên họ chỉ im lặng hưởng ứng. Nhàn ‘cột nơ’ liền đem theo gói quà xinh xinh cho Chíp Chi. Cái túi vàng chanh thắt nơ màu diêm duá chưa, trong ấy chứa đầy nhóc những hạt kê thơm bùi, chắc chàng ta sẽ thích phải biết. Chíp Chi lịch sự chào các bạn me Hảo, gãi nhẹ cái mỏ cong cong vàng cứng vào mấy ngón tay Nancy. Dì ấy thiệt lắm chuyện lần nào tới cũng quà cáp linh tinh, tấm lòng dễ khiến người ta thương cảm. Cậu ta quan sát bầy bạn mẹ lần này thiếu mặt nhiều cô. Chíp chi nghiêng tai nghe họ lao xao mách khẽ, dì TA vương trọng bệnh. Hèn chi cậu thấy các bà bạn ‘không chịu già’ của me Hảo nét mặt ai cũng đăm chiêu thế nào. Dì Hạt Cát lí lắc nhất giờ quầng mắt đen thâm vì mất ngủ, đã qua nhiều đêm cô hoảng hốt tưởng tượng đến ngày chia xa biền biệt với bạn chí thân. Trông me Hảo phờ phạc quá, dang tay ôm các bạn vào lòng vì chợt thương cô bạn nhí nhảnh tươi xinh rồi đây sẽ bỏ bầy ra đi.

 

Tom ngồi yên lặng trong phòng khách. Chíp Chi sà xuống trên vai bố, rúc nhẹ cái mỏ cứng vào vành tai hồng hào của Tom cố ghẹo cho ông già cười. Bố hình như không để ý, im lìm suy tưởng chuyện gì. Chíp Chi liền nhớ ông Trần, chồng của dì Trâm Anh. Làm sao ông ta chịu đựng nổi gánh đau đớn đang đè nặng trĩu xuống thân xác trẻ trung của người bạn đời không lâu lắc chi sẽ hao mòn rũ liệt. Còn nhớ lần trước cặp dễ thương này đã chụp hình chung với cậu bé, hai người nâng Chíp Chi trìu mến còn chụm đầu vào nhau âu yếm. Nó lắc lắc đầu buồn bã. Cuộc đời vô thường, tất cả là phù du và mộng ảo. Nó lầm lũi bước lắc lư, tấm thân bé bỏng ngày thường giờ càng nhỏ nhoi hơn. Nơi góc tường treo chiếc lồng son chơ vơ, chốn nghỉ ngơi của nó. Chíp Chi chỉ thủng thẳng tìm về lúc căn nhà hoàn toàn yên lắng và bố mẹ đã vào phòng riêng của hai người. Nắng trong veo như mật ong rải xuống cảnh vật, ngoài vườn cây cối xanh tươi hớn hở là thế mà sao quanh chú bé không ai buồn nói cười. Đúng là ‘người buồn cảnh có vui đâu bao giờ’.

 

Chíp chi sinh trưởng từ miền hải đảo Hawai, bao quanh là trời mây bát ngát, bốn mùa biển xanh sóng biếc dập dồn. Hồi trai trẻ, chú sống với ông già hát dạo. Ông lão chết vợ từ lâu, ông ở vậy không tục huyền. Bà vợ gốc Trung hoa hiền lành, chăm chút hầu hạ ông rặt theo kiểu Á đông. Tara tên người nghệ sĩ dân bản xứ. Lúc qua Honolulu, Tom lần kia dạo phố vẩn vơ. Rồi anh đứng như chôn chân trước bức tranh sống động. Chân dung lão già ngồi dạo đàn dưới gốc dừa đẹp như tranh VanGogh. Khuôn mặt dài phong sương. Làn da vàng nghệ sậm nâu, từng lớp da cồm cộm chạy dài từ trán bao quanh xuống cằm. Đôi mắt lim dim, lấp lánh những tia riễu cợt. Tara chơi Tây Ban Cầm điêu luyện. Đôi cánh tay nổi gân xanh cuồn cuộn, đưa đẫy không biết mệt cây đàn bóng lộn. Những ngón tay múa lượn dẻo dai. Tiếng đàn ngân nga ảo não, đôi khi nấc lên xót xa, lúc thì dạt dào âm thanh của sóng biển mời gọi. Có lúc chuyển giọng reo vui, tiếng dây sắt ríu rít yêu đời… Khách tạt ngang lắng nghe từng đám, lại lãng đi, trước đó không quên ném vào chiếc mũ rơm vài đôla thưởng người nghệ sĩ tài hoa. Mũ rơm qua dăm tiếng đồng hồ coi bộ khẳm tiền, Tara không hề liếc nhìn. Tom dừng chân lại từ mấy giờ qua lắng tai thưởng thức, thỉnh thoảng bóng một chiếc lá màu lục non ửng hồng rơi nhẹ trên vai áo Tara, đó là con két tinh ranh, chú chim nhỏ lãnh phần kiểm mớ tiền khách tặng nghệ sĩ. Nó đậu xuống chiếc nón rơm chúi mỏ đếm tiền trông ngộ nghĩnh quá khiến mấy cô khách trẻ nổi hứng cho thêm đồng bạc xanh xếp gọn vào tận mỏ Chíp Chi.

 

Tom chờ ông già ngừng tay guitare dùng bữa ăn lunch, ghé ngồi gần để hỏi chuyện. Chíp Chi nghểnh mái đầu mượt lông tơ, đôi mắt tròn long lanh nhìn chủ. Tara cúi lượm chiếc mũ đầy tiền lên. Ông cẩn thận xếp những tờ giấy bạc, vuốt chúng thẳng nếp rồi bỏ vào túi áo trong đang mặc. Tara tâm sự với Tom, đánh đàn cố để dành có cái ăn vào muà vắng khách. Lão tâm sự, từ ngày bà vợ qua đời lão sống hẩm hút thiệt buồn nản, lo nhất là khi mình ra đi Chíp Chi sẽ mồ côi tội nghiệp. Tara thở dài, đưa tay vuốt nhẹ Chíp Chi. Con chim rúc mỏ vào bàn tay người cha già đang buồn bã, rỉa nhẹ từng ngón tay thuôn dài của người nhạc sĩ như cố ý ca ngợi bố già. Tom gợi ý, nếu Tara tin tưởng vào ông, Tom sẽ thay thế lão nuôi dưỡng chú bé. Ông lão ngần ngừ. Tom nói, anh còn ở lại đây tuần lễ, nếu đồng ý ngày cuối trước lúc rời hải đảo Tom sẽ đón Chíp Chi về Cali với mình.

 

Người chơi đàn ghi ta dạo thẩn thờ bước, bàn tay gầy cầm chặt quai chiếc lồng son nhốt con chim nhỏ đưa tiễn Tom ra cuối đoạn đường ông ta quen lui tới kiếm ăn. Trên taxi ra phi trường về lại Cali, Tom trân trọng nhận đứa con thân yêu của ông lão nghệ sĩ gửi gắm. Xe chạy rồi, chàng ngoái đầu lui nhìn, ngậm ngùi trông dáng cam phận của Tara. Cái mũ rơm chụp sâu xuống che khuất mái tóc điểm sương của người bạn tri âm. Tom chợt nghe tiếng hót thất thanh của Chíp Chi nấc lên…

 

 

 

Ngoài ấy nắng ấm. Tiếng chim vang lừng chào đón mùa xuân đã về từ hơn tháng nay. Tít trên cánh quạt trần nhà phòng khách, Chíp Chi nghiêng đầu nhìn ra kính cửa sổ trong suốt. Chú rạo rực khi thấy những cành tầm xuân vươn vai, ửng đầy sắc tím ngọt nồng. Chú bâng khuâng tưởng tiếc quê hương đã rời xa…Nơi miền hải đảo quanh năm ấm áp, bố Tara giờ này ra sao nhỉ, còn đi đánh đàn dạo không? Bố có lẽ già lắm và ắt hẵn có lúc nhớ đến thằng con bất hiếu này. Mỗi khi trời nắng và gió lao xao rung cành lá ngoài vườn là chú da diết nhớ nhà hơn lúc nào. Lâu rồi chú nghe me Hảo bàn với mấy bà bạn rũ nhau mùa nghỉ năm nay sẽ cùng đi tắm biển Honolulu. Chú tin là Tom thế nào chẳng ghé thăm bố Tara. Chụp hình chung cả nhà vây quanh ông lão nghệ sĩ đang chơi ghi ta, đem về khoe cho chú ngắm đỡ nhớ.

 

Làm sao chú quên được nơi ấy. Những trưa hè nắng lồng lộng, Tara tạm ngưng kiếm ăn và dắt chú dạo chơi một vòng thư dãn. Chíp chi ngất ngưởng trên vai bố, chú rúc mỏ vào mớ tóc dày của ông. Bóng cây Mưa hoa vàng đổ xuống lung linh nhảy nhót khắp nơi, chấp chới đậu sáng ngời trên tóc tai của bố con chú. Chíp chi nghiêng ngó nhìn. Phố xá linh động hơn vì giờ này các cô gái trẻ măng trong mảnh áo nghèo sặc sở đang tung tăng dạo bước. Có xứ sở nào dễ thương và hấp dẫn như Hawai không nhỉ? Tắm biển xong là các nàng mỹ nhân ngư cứ tự nhiên như thế trong hai mảnh vải đơn sơ. Các cô thoải mái dạo phố, đong đưa khoe tấm thân tuyệt vời duyên dáng của họ trước mắt nhìn của thiên hạ. Những hạt cát còn bám trên da thịt ửng màu nắng biển mạnh khoẻ của các cô nàng nữa kià. Trời trên cao trong xanh, ngoài xa khơi biển dâng màu tím huyền hoặc. Gió và nắng lao xao ca ngợi thiên nhiên huy hoàng.

 

 

Hảo vừa ra vườn hái vô một mớ nhánh lá học trò xanh tươi, lát nữa cô sẽ cắm vào chiếc bình pha lê, xen giữa những bông hoa lys trắng muốt, thêm vài cọng xanh mềm mại sao cho ẻo lả tạo nên đường nét lãng mạn. Rồi Hảo vô ý quên mất chuyện khép chặt cánh cửa lớn ra vào phòng khách. Chíp chi liền đáp xuống nền gạch hoa và lách vội người ra khỏi cửa để thoát ra sân trước. Chú nhớ Tara nên muốn khoảnh khắc sống lại không gian chất ngất nắng, lắng nghe lời gió thì thầm và cất giọng theo tiếng chim ríu rít như thuở nào bên trời xa xôi ấy…Chú sảng khoái hít sâu vào lồng ngực làn không khí trong lành. Chú thầm trách tại sao mấy lâu nay mình đã dại dột đánh mất niềm hạnh phúc dễ nắm bắt được trong tầm tay, sao mãi nhốt thân hoài trong chốn tù hãm như thế kia nhỉ?

Từng đợt gió từ đâu thổi tới, xô đuổi bóng lá hoa chập chờn hư ảo trên nền sân lát đá cẩm thạch. Bầu trời xanh bao la vài cụm mây trắng lững lờ trôi, gợi chú nỗi nhớ không nguôi về quê nhà biền biệt. Chíp chi ngẫng người ra lặng khóc. Những giọt nước mắt tưởng khô cạn từ hôm giã từ cha già thân yêu, nay ứa ra. Chú cúi đầu thổn thức. Bổng một bóng đen ập tới bên mình khiến Chíp chi hoảng hốt. Ngó trật lại, chú nhận ra đó là mụ mèo nhung đen nhà hàng xóm. Bằng phản ứng nhanh như cắt, con nhim nhỏ đập cánh bay vút lên, níu móng vuốt cặp chân mảnh khảnh của mình bám chặt vào cành cây phượng tím. Chú chưa kịp hoàn hồn đã thấy mụ Katty nanh ác rướn mình sãi đôi giò dài thận trọng bò lên thân cây Chíp chi vừa đậu tới… Chú ngó quanh định kêu cứu nhưng nào thấy bóng người thân. Tom giờ này đang bận ở sở làm, Hảo thì mải mê cắm hoa trong phòng khách nhỏ tít đằng sau bếp. Tình trạng này may ra chỉ có thân tự giải cứu thân mà thôi. Chú nghĩ thầm như thế và liền lập tức đập cánh lao xuống bụi cỏ lông chồn mọc ngay cửa ra vào. Con mèo đen bất ngờ trước động tác liều mạng của kẻ thù loắt choắt từ lâu nó đã rình rập quyết vồ cho được để nhai sống nuốt tươi. Mụ quay ngoắt mình lại và chồm chí tử vào bụi lông chồn đang rung động không ngớt. Mèo đen nắm chắc phần thắng, vì nó đinh ninh tên tiểu tử hẵn còn run sợ núp dưới đám cỏ lau này. Nhưng ngay giữa cái chớp mắt sinh tử ấy, Chíp chi đã vụt lạng người tới chân khe cánh cửa lớn để lọt nhanh vào phòng khách. Soạt một tiếng như trời gầm bóng mụ mèo hung dữ đâm sầm vô khung cửa sắt. Con mèo mun hằng ngày ăn uống no say phè phởn nên to cở con chó con thử hỏi làm sao mụ ta có thể nhào vô được khe hở bé chỉ vừa khít với thân hình nhỏ nhoi của Chíp chi?

Từ sau nhà Hảo chợt nghe có tiếng cửa đóng mạnh vẳng xuống, cô liền rảo chân lên phòng khách lớn. Hảo thấy lồng chim đang chao động và lạ chưa giờ này sao thằng con cưng lại chịu khó khép mình ở trong đó. Hảo ghé tới thăm chừng. Chíp chi lông lá xác xơ, dáng lảo đảo và ánh mắt thất thần nhìn cô chằm chặp. Hảo đưa mấy ngón tay ra cho con chim nhỏ nhảy lên, nhưng nó lùi lại run rẩy. Cô ngập ngừng một lúc rồi đưa tay khẽ nhấc Chíp chi lên. Chim nhỏ khụy xuống nằm im trong lòng tay me Hảo. Cô âu yếm nói chuyện với chú, hỏi han có chuyện chi xảy ra đã làm thằng con khác lạ? Chú két ngơ ngác ngó thẳng ra ngoài cửa lớn, Hảo nhìn theo hướng nó nhìn. Ngoài ấy chỉ thấy Katty hiền lành đang nằm dài ra trên sân đá sưởi nắng. Katty có bộ lông đen như nhung là mèo cưng quý của nhà bác Cave người láng giềng. Tom vẫn thích nựng nịu vuốt ve Katty, ông vốn quen thân nó đã hơn mươi năm nay. Hảo tiến sát gần cửa lớn, cô nhìn ra thoáng thấy vài cái lá hồng lục vương bên bụi cỏ lông chồn sao trông quen quen. Hảo ngó kỷ hơn, hình như đó là lông cánh của Chíp Chi rơi rải rác, Cô bất giác rùng mình. Hảo quan sát con chim két, nó vẫn còn run rẩy và nằm dí sát lòng bàn tay mình. Hảo đưa bàn tay rảnh vuốt ve Chíp chi nâng nó đứng dậy nhưng nó lại khuỵ xuống. Hảo hết  hồn chợt thấy cẳng chân nó có vết sướt và rỉ máu đỏ. Cô nhìn gần hơn, thấy hình như một chân trái con chim nhỏ bị gảy. Hảo hoảng hốt nhấc điện thoại báo tin dữ cho Tom.

 

Tom vội vã rời xe đi nhanh vào nhà. Ông cúi đầu nhìn cẳng chân Chíp chi. Ông nâng nhẹ nó rời khỏi tay vợ rồi sau đó thả nó xuống trên nền nhà. Tom lùi xa một chút và huýt gió gọi nó đi tới gần mình. Chú két cố gắng bước, từng bước chân ngập ngừng và thì thọt tiến đến bố Tom. Ông thảng thốt kêu lên:

- Phải đưa con đến Dr. Chang ngay.

Chang là vị bác sĩ thú y bạn thân của Tom. Ông bác sĩ thú y gốc Taiwan mỉm cười hiền hậu xoa nắn đôi cẳng chân bé xíu bị thương của con chim két, Chang an ủi song thân Chíp chi:

-Vài hôm xương chân sẽ liền, nó sẽ sống lâu mạnh khỏe với ông bà.

Rồi ông đơn giản lấy ra một khúc tăm mảnh, dùng kéo cắt miếng băng dính nhỏ xinh cho vừa với kích cẳng chim. Chang tự tay mình nhẹ nhàng và tỉ mỉ quấn băng dính quanh cọng tăm bó sát chỗ bị gãy của chân Chíp chi. Ba người nhà Tom cám ơn và chào từ giã vị lương y ra về vui vẻ. Cô y tá trân trọng trao cho bà Tom tấm biên nhận trả tiền bác sĩ. Hảo sửng sốt đọc thấy: 80 đôla.

Cô lẩm bẩm một mình:

-Mắc quá! Biết rứa mình tự làm cũng được!

Hảo nhớ ngày xưa ở quê Kim Long, Hảo với lũ bạn nhóc trong xóm nghịch tinh chơi đùa, mấy thằng ranh con từng chữa lành cho chân cẳng con chim rột rột chúng bắt được từ trên tổ cao…cũng khác chi đốc tơ Chang làm với Chíp chi, ui cha dễ òm! Vậy mà tại răng mình không nhớ ra hè?

 

 

Phan Mộng Hoàn

Viết tại Burbank, tháng 5/2006 ấm áp

 

 

.

Hoàng hôn thôn Vỹ

Trang Phan Mộng Hoàn

 

art2all.net