QUỐC NAM

 

C h ù m  T h ơ  Q u ốc  N a m  # 7

  

 

Bản Thánh Ca Vô Cùng

Tôi lang thang trên dốc đồi phố thị,
Nóc giáo đường rực sáng một mùa đông.
Đêm Noel, lời thánh nhạc ngân vang,
Hồn tôi thắp ngọn nến vàng đơn độc.
Em ở xa, biển dâu nào muốn khóc,
Núi rừng sâu, tuyết trắng ngập phương trời.
Một ḿnh em chịu đựng đến ră rời,
Tôi ái ngại, em, nẻo đường thập tự.

Hỡi t́nh yêu 40 năm trăn trở,
Quê hương c̣n bóng tối vẫn cô miên.
Đêm Noel, tôi lần bước khấn nguyền:
Con lậy Chúa cho tác thành đôi lứa.
Bởi đôi ta đă biệt ly một thuở,
Trăng mùa thu c̣n se sắt hồ xuân.
Tôi thương em bằng trái tim thanh tân,
Chưa yêu ai như với em, cuồng nhiệt.

Đêm cực thánh, Chúa ra đời lạnh, tuyết,
Bản thánh ca vang vọng khúc thiên thần.
Tôi qùy gối trong giáo đường thênh thang,
Nhưng sao vẫn cô đơn, mềm tâm tưởng.
Nhớ điên cuồng bờ môi hồng nóng bỏng,
Đôi mắt em ẩn chứa bóng thiên đàng.
Tôi khát em, trong Đêm Thánh Vô Cùng,
Xin gục ngă giữa ái ân ḍng thác.
Nào ai biết ḷng tôi là sa mạc...
Và em là nguồn suối mát ngọt ngào.
Ôi, Thượng Đế ngự trị trên trời cao,
Ban ơn con được bên nàng trọn vẹn.

QUỐC NAM
 

~~oOo~~

 


Tạ ơn người t́nh quê hương.

Tôi, như bóng chiều nhạt nắng,
Em mây phiêu bạt cuối trời.
Bao nhiêu năm là tang trắng,
T́nh yêu khởi mộng đầu đời.

Ta yêu thương chưa từng có,
Trao trọn tâm hồn cho nhau.
Nụ hôn chỉ là ảnh ảo,
Nhưng sao tiếc nuối muôn màu.

Và đôi t́nh nhân ly biệt,
Như chiếc bóng trong băo giông.
Tôi yêu em, yêu bất diệt,
H́nh hài gởi gấm mênh mông.

Sau bao đổi thay lỡ dở,
Mấy thập niên tôi đợi chờ.
Bóng em mịt mùng tan vỡ,
Sao tôi vẫn hoài bơ vơ.

Rồi một chiều thu nhạt nắng,
Đột nhiên tôi nhận tin nàng.
Trái tim từ lâu im vắng,
Nay vang khúc nhạc thiên thần.

Qua biết bao lời tâm tư,
Em ủ t́nh tôi rất sâu.
Nụ hôn đầu tiên thoảng nhẹ,
Song ta đă thuộc về nhau.

Xin tạ ơn em ngàn lần,
Đă giữ t́nh tôi bao năm.
Đôi ta yêu nhau suốt kiếp,
Nhớ nhung đến mềm tâm can.

Em, đă người t́nh quê hương,
Cho hồn thơ tôi bay bổng,
Trên những cánh mây muôn phương.
Bởi em, quê, là lẽ sống.

Tạ ơn em đă yêu tôi,
Cho dù muôn ngàn cách trở.
Cho dù biển động cuộc đời,
Vẫn giữ trong tim t́nh lỡ.

Hẹn em cùng xuôi quê mẹ,
Việt Nam sẽ mở hội hoa.
Ta hôn nhau bừng thế hệ,
Yêu đương muôn kiếp, hoan ca.

(Lễ Thanksging 2005)

~~oOo~~



Em tơ tóc tôi.

Tháng năm ghé quán Tiền-Giang-Phố,
Nắng vỡ muôn màu rặng núi xanh.
Em ngồi rạng rỡ mười phương nhớ,
Tôi đă yêu người cuối bến xuân.

Ḍng hát bay cao lên triền thác,
Em cười núi biếc thoảng Thiên Thai.
Ba mươi năm lẻ trôi sa mạc,
Tôi tưởng tháng tư xóa dấu hài.

Bóng h́nh em ngát thơm quê hương,
Mộng mị qua đêm giấc địa đàng.
Bến nước Cửu Long ngàn sóng lụa,
Môi hôn thắp ngọt suốt canh thâu.

Em ơi! Tôi gọi muôn trùng sóng,
Xa cách bao giờ lại gặp nhau?
Gió núi xoay theo ḍng tóc nắng,
Em xinh như mộng, vút tinh cầu.

Tôi muốn là thân của núi sông,
Alpha Đỏ thắm, mộng tang bồng.
Bây giờ trôi nổi lưu vong xứ,
Tôi vẫn c̣n em, khúc nhạc vàng.

Mốt mai về lại Miền Tây tuyệt,
Tôi muốn trao em một đóa hồng.
Em với tôi, thiên đường bất diệt,
Cùng nhau tơ tóc kết trăm năm.

(Ngày 25 tháng 5/ 2012)

~~oOo~~



Em cho tôi mùa xuân
(Bài Hồng Hoa Phố số 2).

Chiều xanh trên vạn đóa hồng,
Lung linh giọt nắng. Em đồng thiếp tôi.
Mùa xuân em đă hoa tươi,
Nét môi thắm đượm sáng ngời yêu thương.
Nơi đây có phải quê hương?
Em mang tôi đến một phương trời hồng.
Bài ca t́nh tự mênh mông,
Nghe trong tim nở thiên đường nhân gian.
Tôi yêu vóc dáng tiên-thần,
Mắt em là cả hồ xuân ảo huyền.
Góc Hồng Hoa Phố hữu duyên,
Như tôi và mỹ-nhân liền cánh bay.
Mai kia tiếp cuộc t́nh say,
Tôi mê man gọi tên này tháng giêng:
‘Xuân tươi’! Chiều đă chao nghiêng,
Mùa xanh rải ngọc đưa em về nguồn.
Người t́nh muôn sắc quê hương,
Trăm năm ghi dấu uyên ương sum vầy.

(Mùng một Tết Bính Tuất 2006)

~~oOo~~

 


Giấc Mơ Xuân.

Bỗng chốc giấc mơ thành hiện thực,
Đêm nào em ngủ trên tay anh.
Gió mưa đời đă ch́m tâm thức,
38 năm trường ngóng cố nhân.

Thuở cũ gặp nhau trong trái ngang,
Đôi ta đều giữ nỗi yêu thầm.
Rồi xa cách đến muôn trùng đắng,
Mất dấu t́nh nhau vạn nẻo trần.

Và đó, người đi t́m quên lăng,
Với ngàn cuộc rối của trần gian.
Nhưng em, h́nh bóng như sao sáng,
Trong óc tim anh biển nhớ thương.

38 năm qua như ác mộng,
Anh kiếm t́m em chốn bụi hồng.
Tuyệt vọng song ḷng anh vẫn tưởng:
Mai này ta dựng được mùa xuân.

Hôm nay, xuân chín trên cành biếc,
Rừng núi chim ca khúc nhạc vàng.
Anh gặp lại em, t́nh bất diệt,
Nụ hôn nối tiếp những hân hoan.

Ôi, giấc t́nh yêu là hư ảo,
Nhưng t́nh ta lại đẹp trăm năm.
Quê hương em, sóng Tiền Giang vỗ,
Anh dấu yêu nhiều một dáng Xuân.

QUỐC NAM
www.tuongvang.com


 

 

Trang Quốc Nam

art2all.net