“Anh thấy
lớn, anh thương” là lời của chàng nói với tôi hơn nửa
thế kỷ trước. Tôi mới lớn, không có kinh nghiệm ǵ về
những t́nh tự giữa chàng và nàng nên không biết phản ứng
thế nào. Tuy ngạc nhiên v́ thật bất ngờ nhưng cũng thật
thú vị. Nhưng v́ bất ngờ quá nên chỉ lúng túng im lặng
ngồi chờ, mà cũng không biết chờ chi! Một hồi lâu, anh
lên tiếng: “Em nói ǵ đi. Nếu không nói ǵ th́ anh về
đây và sẽ không đến nữa.” Rồi anh ra về, rồi tôi ngẩn
ngơ nh́n theo. Đến khi anh rồ xe vespa đi mất dạng, tôi
lo lắng và giận ḿnh sao không mở miệng, không biết anh
dọa, hay giận thiệt và sẽ không đến nữa. Tôi cũng thấy
thích, mà anh đâu phải người xa lạ. Anh là bạn học cùng
lớp với chị tôi ở Trường Quốc Học, đă quen mặt lâu rồi.
Anh người cao lớn, rắn rỏi, rất đàn ông, type người tôi
thích. Cả ngày hôm sau, tôi hồi hộp không biết anh có
trở lại không. Đến chiều, anh xuất hiện như thường lệ, ở
lại ăn cơm chiều, nói năng vui vẻ như không có chuyện ǵ
xảy ra!
Hồi ở Huế, khi c̣n là học sinh Quốc Học, -- anh và chị
tôi học một lớp -- anh thường đến nhà chơi. Anh có thích
chị tôi không th́ cũng không ai biết v́ anh không hề nói
năng chi. C̣n chị th́ hay nấu cháo, nấu chè đăi bạn. Chị
được tiếng hiền lành, thật thà, không biết làm điệu, e
ấp khi đối mặt với con trai học cùng lớp. Một dạo sau
th́ chị lấy chồng, anh đi học đại học ở Saigon. Lúc tôi
vào Saigon học đại học th́ chị đă có hai con. Anh lâu
lâu vẫn đến thăm. Một hôm anh đến chơi và than phiền là
năm ni không về Huế ăn Tết được v́ bị trực ở nhà thương.
Chị tôi mau mắn mời anh đến ăn Tết với chúng tôi. Và
chiều hôm ấy anh cứ ngồi lỳ, mặt trời tắt lâu rồi mà vẫn
anh không nhúc nhích. Em gái tôi mời anh ở lại dùng cơm.
Anh mừng rỡ. Từ đó, chiều nào anh cũng đến chơi và ăn
cơm tối cùng cả nhà. Sau chừng vài tuần, chú Thích tôi
bảo: “Chắc là anh L mết Tem (nick name của tôi) rồi.”
Tôi ngu ngơ nói với chú -- tuy vai chú nhưng nhỏ hơn tôi
3 tuổi -- “Có thấy anh nói chi mô!” Và một tuần sau đó,
sau khi ăn cơm tối, anh bảo, “Xuống đây anh nói chuyện
này.” Tôi theo anh đi xuống lầu Hai. Nhà chúng tôi ở
trên lầu Ba. Căn gác ở lầu hai đóng cửa im ỉm hoài. Tôi
chưa bao giờ thấy ai ra vào. Anh bảo tôi ngồi xuống bậc
cấp của lầu Hai và nói nhỏ: “Tự nhiên anh thấy lớn, anh
thương.”
Chiều hôm sau, khi trở lại th́ anh cười nói b́nh thường,
không nhắc chuyện hôm trước nữa và tôi cũng tiếp chuyện
anh b́nh thường nên anh cũng hiểu là tôi đă bằng ḷng
‘date’ anh từ đó. Cả nhà cũng không bàn ra tán vào, chấp
nhận sự có mặt của anh như một chuyện tự nhiên. Sau một
tuần hơn, anh tiến thêm một bước. Anh mời đi ciné và rủ
luôn hai đứa em tôi cùng đi v́ anh biết tôi sẽ không
chịu đi một ḿnh. Lần thứ hai, anh rủ đi ciné nhưng
không mời hai em nữa mà lại chọn một phim ma rất dễ sợ.
Khi thấy tôi sợ quá, anh quàng tay ôm vai tôi, th́ thầm:
“Em sợ há?” Về sau, tôi mới hiểu ra là anh ma mảnh, chọn
phim dễ sợ để có dịp ôm tôi! Hóa ra anh đă có sắp đặt
trước. Và từ ngày ấy, chiều nào anh cũng ghé qua nhà, ăn
cơm tối với cả nhà, tṛ chuyện cho đến 9 giờ là giờ tôi
đi ngủ th́ anh ra về. Tôi cứ tưởng anh về nhà học bài.
Anh là sinh viên y khoa năm thứ năm. Chỉ mấy tháng sau,
anh đề nghị làm đám cưới. Tôi thật bất ngờ v́ được
thương yêu, có bồ th́ thích lắm nhưng chưa hề nghĩ đến
cái chuyện người lớn ấy. Tôi ngớ ngẩn trả lời, “Thôi, để
chờ em học xong, chờ anh ra trường hẵn hay.” Anh nh́n
vào mặt tôi: “Em ngu quá! Người yêu hỏi cưới mà thôi
thôi!” và anh vẫn tiếp tục dự án cưới hỏi không lư đến
câu trả lời ngớ ngẩn của tôi. Anh biết tôi hiền và rồi
sẽ nghe lời anh. Tuy anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi nhưng
tôi thấy như anh người lớn lắm, lớn hơn nhiều tuổi lắm.
Tôi ngu ngơ chưa biết sự đời, chưa bao giờ ra khỏi nhà
một ḿnh. Anh th́ rời nhà đi học xa nhiều năm, phải tự
lực cánh sinh nên khôn ngoan rành rơi. Hai mươi bảy năm
sau, anh mới có dịp giải thích tại sao anh muốn “cưới
liền tay” như vậy. Anh kể về “night life” của anh mà anh
không thể ngờ là tôi không hề biết! Anh rất ‘populaire’
với đám bạn anh và các nàng. Anh học giỏi, nhảy đầm hay,
đánh phé cao, tán phét tài, c̣n hát hay nữa! Nhiều hoa
khôi Sài Thành mê lắm mà cô nào cũng muốn t́m cách chiếm
đoạt. Nhưng anh khôn ngoan, rành đời nên không ai chài
được anh. Anh nói sỡ dĩ anh muốn cưới ngay v́ anh mang
tiếng ăn chơi, sợ gia đ́nh tôi ngại anh không thành thật
thương yêu tôi. Thật sự, gia đ́nh tôi cũng không ai biết
ǵ nhiều về anh, chỉ biết anh con nhà tử tế, vợ người
chú ruột anh là chị em bạn d́ với ba tôi. Đêm nào, sau
khi rời nhà tôi lúc 9 giờ là anh đến vũ trường với bạn
đă đợi sẵn. Có đêm nhảy đầm suốt sáng, hết giờ giới
nghiêm mới ra về. Không nhảy đầm th́ anh đánh phé, hư
lắm. Nếu biết, chắc tôi cũng sợ!
Về sau, chị tôi dọn ra riêng, ở sát căn nhà anh ở trọ
với mấy người bạn y khoa, dăy nhà ở đằng sau chợ Trương
Minh Giảng. Khi tôi đến thăm chị th́ cũng thường ghé qua
nhà anh. Những ngày sinh viên ấy đẹp như mơ. Cứ tưởng
ḍng đời sẽ êm đềm như thế măi nhưng rồi tai họa đến, mà
tai họa là tại tôi ngu mà anh tưởng tôi khôn, hai bên
không hiểu nhau! Quả là số mệnh. Hai mươi bảy năm sau
tôi mới hiểu con người của anh và anh mới biết hết cái
ngu ngơ của tôi! Cũng c̣n may là chúng tôi c̣n duyên,
c̣n nợ nên được tái ngộ sau hai mươi bảy năm dài. Hồi
ấy, tôi hiểu lầm và giận lắm, nhất định chia tay. Khóc
một đêm đă đời, tôi viết thư từ giă, nhờ cậu em đem gởi
anh với cặp kính mát anh mới tặng.
Bây giờ nh́n lại, tôi trân trọng, thương nhớ những kỷ
niệm êm đềm trước khi chia tay. Khi mới date được ít
lâu, hai em tôi cùng thi Tú Tài Một th́ phải. Em trai
tôi, thằng út, thi nhảy nên cô chị rất lo lắng! Anh đến
chở tôi đi xem bảng ở trường Gia Long. Trời mưa lất
phất, tôi vội với cái áo mưa của chị dâu ở pḥng khách
và theo anh xuống đường. Hồi ấy nhà c̣n ở trên lầu Ba,
đường Cống Quỳnh. Cái áo mưa kiểu mới anh tôi mua ở Nhật
rất đẹp. Tôi ngồi để hai chân một bên, ôm hờ cái vành
yên xe. Mới đi đến ngă tư, tôi cảm thấy bị tụt dần xuống
đường theo cái áo mưa. Anh đi chậm lại rồi từ từ ngừng
xe. Anh biết ngừng xe ngay là tôi sẽ rớt liền! Anh la
hoảng, “Em ôm anh thật kỹ, rớt xuống chết là anh khóc
đó.” Tôi cũng sợ lắm nên lần này ôm anh cẩn thận. Và từ
đó th́ không điệu đàng ngồi để hai chân một bên nữa. Anh
nói ít khi anh chịu ngồi sau cho bạn chở v́ nhiều xừ đầu
tóc không được thơm tho, ngồi sau th́ lănh đủ! Tóc anh
th́ lúc nào cũng bồng bềnh sạch sẽ, người ngồi sau không
phải chịu khổ. Chúng tôi đến Trường Gia Long, chen chân
xem hai em có dính tên trên bảng vàng không th́ may quá,
hai cô cậu cùng đậu.
Một hôm anh đến nhà, hỏi thím tôi có nói ǵ không – chú
thím và mấy em ở Huế vào, tạm ở với chúng tôi – Rồi anh
kể rằng anh mệt, đang nằm nhà th́ có một cô bạn cũ đến
thăm. Lúc đưa cô ra đến chợ Trương Minh Giảng th́ gặp
thím tôi đi chợ. Anh sợ thím về nhà có nói năng ǵ chăng
khi thấy anh đi với một cô nên đến kể với tôi trước và
hỏi tôi có ghen không. Tôi nói không ghen v́ tôi tin anh
nhưng chắc cũng v́ tôi kiêu ngạo không thèm ghen! Trong
ḷng tôi rất phục thím v́ thím không hề đả động chuyện
gặp anh đi với một cô.
Sau này, khi nhà đă dọn về Cư Xá Nông Tín đường Trương
Minh Kư, một buổi chiều anh đến rồi nói tối nay tụi bạn
rủ đi chơi mà anh hết tiền. Tôi lẳng lặng lấy tiền đưa
mà không hỏi han. Anh rất ấn tượng vụ việc tôi mau mắn
đưa tiền cho anh đi chơi mà không một lời hạch hỏi, c̣n
tươi cười nói đi chơi không có tiền th́ buồn chết, và
chúc anh đi chơi vui. Thật ra, anh muốn thử xem phản ứng
của tôi thôi chứ anh không hề thiếu tiền. Tôi đâu biết
Ba anh gởi cả trăm ngàn cho thím anh, là cô họ của tôi.
Cần tiền, anh chỉ việc đến nhà thím lấy. Thế là anh
tưởng tôi mưu cao, giả vờ “quân tử”, không thèm tra cứu
việc đi chơi của anh. Nhưng mà ḷng tôi rất thật, muốn
anh đi chơi với bạn cho vui. Mà sao anh lại muốn thử
thách tôi, một con bé thật thà ngốc nghếch mà anh lại
tưởng khôn ngoan đáo để, và bắt đầu sự hiểu lầm lớn về
phần anh, anh cứ tưởng tôi “cao tay ấn.” Ôi số mệnh!
Một ngày nọ, anh bệnh phải nằm nhà. Tôi ghé chợ mua cam,
cho anh ăn và bắt anh hứa không được tham dự “party” ở
Cư Xá Minh Mạng tối hôm ấy. Cư Xá Minh Mạng là nơi anh ở
trọ nhiều năm và là nơi hội họp vui chơi của khối sinh
viên thời ấy. Hai em tôi cho biết sẽ có party ở Cư Xá,
và chúng cũng sẽ tham dự. Ngày mai lại, em tôi mách có
gặp anh L. Tôi giận quá, đùng đùng đến nhà anh. Anh chưa
được khỏe lắm nên vẫn nằm nhà. Tôi hỏi sao anh không giữ
lời hứa. Tôi muốn anh ở nhà v́ sợ anh mệt chứ không phải
không muốn cho anh đi chơi. Anh phân bua: “Khổ quá, anh
bảo anh đă hứa với em sẽ không tham dự mà thằng D lôi
anh dậy, chích cho anh một mũi thuốc rồi kéo đi. Chúng
nó bảo chưa ǵ mà đă sợ vợ quá vậy. Party mà không có
thằng L là mất vui. Tôi chắc anh không muốn mang tiếng
sợ vợ chưa cưới nên không có chọn lựa nào khác, phải đi
chơi! Thôi th́ cũng nên thông cảm!
Tôi c̣n nhớ hè năm ấy tôi theo đoàn Thanh Niên Thiện Chí
về công tác ở Huế. Anh đem một gói hột sen biểu tôi đem
đến nhà cho bố mẹ anh ở An Cựu cùng với một lá thơ và
bảo: “Trong thơ anh viết là anh muốn cưới cô này làm
vợ.” Tôi sợ quá, đâu dám tự ḿnh đến nhà ông bà, phải
nhờ chú Thích. Khi tôi ở Huế vào, anh cười nói anh biết
là tôi gan thỏ không dám tự ḿnh đem thư đến. Rồi anh
tâm sự rằng anh muốn xin vào quân y để có lương, mới lo
việc cưới vợ được th́ ba anh rầy bảo muốn cưới vợ trước
khi ra trường th́ ba cũng nuôi được cả hai đứa đi học,
không cần vào quân y. Và cứ thế, những ngày tháng hạnh
phúc trôi mau cho đến ngày xảy ra vụ hiểu lầm lớn và tôi
nhất định chia tay mà anh th́ cũng tự ái nên cũng lầm lỳ
không năn nỉ. “T́nh nghiă đôi ta có thế thôi” là đoạn
kết buồn của một mối t́nh thơ mộng!
Hoàng thị Quỳnh Hoa