Khi đă yêu th́ mơ mộng nhiều
Mơ ngày mai pháo nhuộm đường vui
Mơ vành môi thơm ngát hương đời
T́nh kia phong kín mây trời
Nhưng yêu riêng một người thôi.
Khi đă yêu th́ lo sợ nhiều
Lo chiều thu nắng nhạt màu tươi…( Khi Đă Yêu, Nguyễn
Văn Đông,)
Tôi cũng
đă từng mơ mộng nhiều v́ tưởng ḿnh đă yêu, mơ mộng
trong nhiều năm. Nhưng cuối cùng th́ cũng đành tỉnh mộng
v́:
Lạy Chúa tôi con người không đạo,
Không tin* có Chúa ở trên cao… (Trời Chưa Muốn Sáng,
Trần Thiện Thanh)
Chàng th́ con nhà ngoan đạo nhiều đời, mà tôi th́ con
nhà Phật tử nhiều đời. V́ thế, lúc ban đầu tôi biết
thân, biết phận, rất dè dặt, không dám mạo hiểm dấn thân
vào con đường t́nh cảm không lối thoát nhưng tôi càng
tránh xa th́ chàng lại càng t́m cách xích lại gần. Và
rồi mấy năm sau tôi cũng không cưỡng lại được ḷng ḿnh
trước những tŕu mến dịu dàng của chàng, người đàn ông
ưa nh́n với dáng thư sinh văn nhân tao nhă. Thương v́
sắc, trọng v́ tài nhưng v́ tôi th́ không tin có Chúa ở
trên trời cao nên cũng khó cho chàng ăn nói với gia
đ́nh. Chàng th́ rất thích triết lư Phật giáo, thích đọc
sách Phật, thích những lời dạy của Phật nhưng chàng cũng
rất thương cha mẹ nên cũng không nỡ vượt qua hàng rào
cản gia phong. V́ thế, tuy đă quen biết nhau bao nhiêu
lâu, t́nh trong như đă, nhưng chưa hề dám hứa hẹn ǵ
nhiều. Rồi một ngày đẹp trời, tôi không muốn mơ mộng
nữa, không muốn lo sợ nữa nên quyết định nhận một học
bổng đi học xa. Biết được tin này chàng tức tốc đến nhà
trách tôi sao tự ư quyết định một ḿnh. Tôi buồn buồn
đáp rằng tôi với anh chỉ là bạn th́ làm sao tôi mở lời
bàn bạc được. Chàng rút cây viết ở túi áo trao tặng và
bảo, “giữ cây viết này để viết thơ cho anh.” Lần đầu
tiên chàng xưng anh làm tôi cảm động. Rồi chàng nói
thêm, “Sau khi được giải ngũ, anh sẽ sang, và ngày ấy
th́ Việt Nam xa vời quá rồi, vấn đề tôn giáo không quan
trọng lắm nữa.” Tôi bùi ngùi im lặng, cúi đầu âm thầm
thỏa hiệp. Vậy là tôi lên đường đi đến một chân trời xa
lạ ở bên kia quả địa cầu và hằng tuần nhận được những
bức thư xanh t́nh tứ ngọt ngào làm những năm tháng xa
nhà của tôi qua mau trong hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc
mong manh! Không bao lâu sau, v́ một sự hiểu lầm, tôi
buồn bă chia tay mà chàng cũng không năn nỉ, chỉ viết
một câu, “Không tin anh th́ thôi.” Và chúng tôi thôi!
Thế là lại thấy đời buồn. Tôi vùi đầu vào sách vở mong
mau quên đi cái t́nh bạn gắn bó nhiều năm.
Một năm sau, tôi về nước và thật ngạc nhiên là ngay tối
hôm sau, chàng đến thăm, mừng rỡ hỏi han như chưa hề có
chuyện giận nhau. Chàng cho biết từ đơn vị về thăm nhà
gặp người quen báo tin nên vội đến thăm. Tôi thật ngỡ
ngàng nhưng cũng vui mừng thấy anh thành thật ân cần. Và
hôm sau anh lại đến chơi trước khi trở về đơn vị. Mấy
ngày sau th́ anh viết thư, vẫn dịu dàng, ngọt ngào, cởi
mở hơn và nói ra là trong ḷng vẫn chỉ có một h́nh bóng
tôi thôi! Vậy là chúng tôi lại thư từ cho nhau. Anh về
thăm nhà thường hơn và chúng tôi lai có thể ngân nga:
Bao ước mơ c̣n trong đợi chờ
Cho ngh́n sau nối lại ngh́n xưa
Cho nguồn yêu dâng đến tim người
Ngày vui hai đứa chung đôi
Khi yêu, yêu một người thôi… (Khi Đă Yêu, Nguyễn Văn
Đông)
Nhưng mà hai đứa chúng tôi không thể chung đôi được tuy
niềm yêu đă thắm tim người, v́ giữa anh và tôi có cả
Chúa trên trời cao, có cả Phật trên khung trời giác ngộ
nên cuối cùng th́ vẫn có những khúc mắc khó hóa giải,
những ràng buộc khó gỡ gút nhưng mà âu cũng là số phận
an bài. Năm ấy, chắc là tôi lại có sao thiên di chiếu
mệnh nên phải xuất ngoại bất th́nh ĺnh mà không bàn bạc
với anh được v́ anh vẫn ở đơn vị chiến đấu miền xa. Tôi
chỉ kịp viết thư báo là tôi đi công tác, ba tháng sau sẽ
về và sẽ cùng anh bàn tính chuyện trăm năm sau khi anh
được giải ngũ. Anh giận v́ chỉ thư báo (inform) mà không
xin phép (ask for permission). Anh dùng cả tiếng Anh như
vậy trong thư! Tuy dễ dăi với bạn bè nhưng rất xưa trong
quan hệ “thiếp chàng”. Tôi ngạc nhiên khi nghe anh căn
dặn phải thế này thế nọ. Tôi hỏi sao ngày trước anh dễ
chịu mà bây giờ khó khăn th́ anh nói chỉ là bạn th́ sao
cũng được nhưng là vợ th́ phải "răn dạy từ thuở bơ vơ
mới về”. Xưa ơi là xưa nhưng trong thâm tâm tôi cũng
thấy thích thích, có lạ không! Nhưng mưu sự tại nhân,
thành sự không phải tại ḿnh. Tôi rời Saigon hai tuần
th́ biến cố Mậu Thân, không ai được giải ngũ mà tôi th́
không về được, chỉ thư từ cho nhau. Rồi thời gian cũng
đưa tất cả mọi thứ vào khung trời kỷ niệm. Kỷ niệm đẹp
hay không là tùy tâm. Với tôi là kỷ niệm đẹp của một
thời hoa niên thơ mộng. Kỷ niệm thời sinh viên, thời hoa
mộng của tôi đều có anh. Anh đă thương yêu tôi thật t́nh
dù mẹ anh phản đối. Tôi đâu biết từ đơn vị về Saigon
đường đi rất nguy hiểm. Vậy mà anh về rất thường. Có lần
trở lại đơn vị bị phục kích ngay ở Củ Chi. Rất may mắn
anh về đơn vị được an toàn. Nếu không. Tôi không dám
nghĩ tiếp!
Đă mấy chục năm qua, tôi vẫn không quên nhiều kỷ niệm êm
đềm của những năm hoạt động sinh viên với nhau. Một hôm
anh đến bảo tối nay có party, các bạn trong nhóm đều
tham dự và hỏi tôi muốn anh mặc bộ đồ nào. V́ là mùa hè,
tôi thích bộ màu thiên thanh nhạt có sọc nhỏ, trông anh
rất thanh lịch, nho nhă, đẹp trai. Tôi không biết nhảy
mà anh th́ nhảy giỏi. Anh mời nhiều cô ra sàn. Tôi nhận
thấy anh mời những thiếu nữ nhan sắc không được mặn mà.
Bài slow cuối cùng th́ anh d́u tôi ra sàn nhảy và tôi
giật ḿnh khi để tay lên vai anh. Áo anh c̣n ẩm ướt,
không biết mấy cô kia nghĩ sao! Thấy tôi ngước mắt hỏi
han, anh bảo v́ tôi thích bộ ấy nên anh đến thợ giặt lấy
về dù bộ đồ chưa khô! Anh không quan tâm chuyện thị phi.
Tôi thấy reo vui trong ḷng được yêu mến một cách dịu
dàng trân trọng. Anh cũng cho biết anh thấy ít ai mời
mấy cô ấy ra sàn nên anh mời. Ít có người tế nhị như
anh. Tôi thấy tự hào đă biết chọn người nhưng trời cao
ghen ghét nên hai đứa hợp tính hợp t́nh mà không hợp tôn
giáo nên rồi cũng phải ca lời giă biệt:
Thôi nhé, về đi em, buồn chi
Lưu luyến càng thêm đau người đi!
Anh biết từ nay em sầu bi
Nhưng trách người em yêu làm chi
…………………
Ôi khối t́nh càng lắm tơ vương
Mối sầu thêm đắm đau thương… (Lời Giă Biệt, Nguyễn
Văn Đông)
Hoàng thị Quỳnh Hoa
_________
*Xin đổi mấy chữ “Nhưng tin có Chúa ở trên cao”
của tác giả thành “Không tin có Chúa ở trên cao!”