Độ này tôi hay nản chán. Nh́n quanh cứ thấy
nhiều chuyện không vui đâm ra lười biếng, đầu óc trống rỗng, buồn tênh. Nhiều
lúc không biết nên viết những suy tư đen đặc, hay viết những mẩu chuyện nhỏ làm
đẹp cho đời. Rồi tôi chợt nhớ đến cô bé tôi đă gặp lúc mới bước chân lên đất Mỹ,
và nụ cười của cô đă làm tôi quyết định rằng, tôi chỉ viết những ǵ làm cho đời
ánh lên mầu hy vọng.
Hồi tôi
c̣n ở trong trại tị nạn, tôi t́nh nguyện đi làm việc trong ban thiện nguyện của
Mỹ, hàng ngày đi đến các lều thăm hỏi
những người ở đó xem họ cần ǵ rồi báo cáo t́m cách giúp.
Thường đi cùng với tôi có cô bạn Mỹ cao lênh khênh. Cô ta là học sinh, chắc nhà
cũng ở gần đó. Cô bé không đẹp nhưng rất dễ thương, mùa hè cô t́nh nguyện vào
làm việc xă hội. Mỗi sáng khoảng 10 giờ, cô và tôi gặp nhau tại văn pḥng, rồi
hai đứa tà tà đi rảo qua các lều vải, chuyện tṛ với dân tị nạn, ghi chép những
chuyện xảy ra hoặc những yêu cầu, những đề nghị của họ. Hoặc đem cho họ những ǵ
hôm trước họ xin mà chúng tôi có được.
Trong trại, ngoài những lều vải c̣n có một khu nhà
khang trang hơn, chắc trước là trại lính. Giường hai tầng kê dọc bờ tường. Khi
chúng tôi đến nơi, mọi người đang bao quanh, kẻ đứng, nguời ngồi trên một chiếc
giường con, hát ḥ thích thú lắm. Cô bé cúi xuống hỏi tôi họ hát ǵ vậy. Tôi rất
thích cô v́ cô hay hỏi thăm về đời sống của tôi trước, nghe chăm chú, và có khi
xúc động hiện trên nét mặt. Cô muốn biết tại sao chúng tôi phải bỏ nhà ra đi đến
một nơi xa lạ như thế, không mang theo ǵ được ngoài nỗi thiết tha yêu tự do.
Tôi kể hết cho cô nghe như kể cho một người bạn thiết, mà cũng mừng có người cho
ḿnh trút tâm sự dù cô có thể không hiểu hết được những ngang dọc ngơ ngách của
tâm tư tôi lúc ấy.
Tôi dịch sơ cho cô nghe lời của mấy bài hát mà đám
đông đang thi nhau hát ấy. Cô và tôi đứng nh́n một lúc rồi cô đi đến gần, nhờ
tôi hỏi bằng tiếng Việt: "Mấy anh chị ở đây hát vậy mà có ai có đàn không?" Mọi
người lắc đầu. Một người trong đó nói: "Tôi có đem theo mà găy rồi." Cô ṭ ṃ
hỏi: "Cây đàn của anh là đàn ǵ?" Người đó, khoảng trên ba mươi, cao vừa tầm, trả
lời: "Đàn violon. Tôi chơi violon từ bé, chơi nhạc classic." Cô lặng yên ngẫm
nghĩ, không nói ǵ, lấy bút ra ghi số pḥng và hỏi tên của anh chàng ấy, ghi
xuống cẩn thận. Chúng tôi chào mọi người, đi tiếp cho hết một ṿng buổi sáng.
Chiều ấy, chúng tôi lại gặp nhau, đi ṿng buổi chiều. Xong ṿng sớm hơn thường
lệ v́ cô nói cô phải về ghé nhà mẹ chiều hôm ấy. Đến ngă rẽ, cô chào tôi bye bye
rồi đi về hướng cổng ra, c̣n tôi th́ quay về lều. Đi vài bước, cả hai không bảo
nhau mà cùng dừng lại, quay người vẫy tay. Cô th́ úp bàn tay xuống mà vẫy, tôi
th́ quơ tay qua lại. Thấy cô làm như ngoắc tay, tôi tưởng cô gọi tôi, liền quay
lại đến gần cô. Cô ngạc nhiên thấy tôi đến gần, tưởng tôi có điều ǵ quên nhắn,
đứng chờ. Hai đứa cứ chờ nhau nói một lúc lâu mà chẳng đứa nói ǵ cả. Ngập ngừng,
tôi nói "bye" rồi quay đi. Vài bước quay nh́n lại, thấy cô cũng nh́n lui, lại
đưa tay ngoắc nữa. Tôi chợt hiểu đó là lối họ chào tạm biệt, tức cười, tôi cũng
ngoắc lại. Cô cười tươi đi thẳng ra cổng.
Sáng hôm sau, mười giờ, tôi lại ra văn pḥng th́
thấy cô đă ngồi ở đấy rồi, bên cạnh là chiếc hộp đàn violon. Hộp cũ nhưng được
chăm sóc cẩn thận, chùi sạch sẽ. Thấy tôi, cô xách đàn đứng dậy, cùng tôi đi về
phía trại của anh chàng có cây đàn, không ghé qua khu lều vải như thường lệ. Tôi
cũng không phản đối, đi cùng cô thẳng đến bên chiếc giường có đám đông đang vây
quanh hát ḥ ấy. Cô trao cây đàn cho anh chàng hôm qua, nhờ tôi nói là cô muốn
anh đàn một bản cho cô nghe. Anh cảm động mở hộp đàn, lấy cây đàn một cách cẩn
trọng, rồi đưa lên vai, thử vài khúc. Sau khi nắn dây cho chỉnh, anh dạo một
khúc nhạc Việt, đám đông ồn ào hát theo. Cô bé nh́n anh, cười sung sướng. Cô lại
nhờ tôi nói anh đàn cho cô nghe một khúc nhạc cổ điển. Anh đứng hẳn lên chiếc
giường ở tầng trên, đàn một bản ngắn, một bản nữa, xong tần ngần bỏ lại chiếc
đàn vào hộp trao lại cho cô bé tóc vàng mắt xanh cao lêu nghêu.
Cô bé nh́n anh, đẩy nhẹ cây đàn về phía anh, miệng
nói nhỏ: "It's for you. From my father."
Đặng Lệ
Khánh
ps. Không
biết người nhận đàn ấy c̣n giữ cây đàn không. Riêng tôi, tôi không bao giờ quên
cái dáng đi, nụ cười tươi tắn của cô bé. Cô làm tôi tin ở t́nh người.