Thiếu Khanh
|
Bên ngoài mùa xuân
Giả dụ có một quê hương Giả dụ có một thiên đường Thì trên thiên đường có mặt thượng đế Và trên quê hương có mặt tình thương.
Giả dụ đời có mùa xuân Giả dụ mùa xuân chỉ nở một lần Còn rất mới nguyên lòng chưa trang điểm Một lần nhìn nhau cũng đủ quen thân.
Nếu giả dụ rằng anh sinh ra đời Khô đọng im lìm chỉ một mình thôi Và em sẽ không bao giờ có mặt Thì anh vẫn là đất sét hà hơi.
Nhưng anh có đây và em có đó Thượng đế phủi tay đứng dậy đi rồi Mình ngẩn ngơ tìm như nguời hành khất Tình thương như đồng bạc rơi.
Cho nên quê hương hỡi lòng ngơ ngác Anh đứng trên đời mà vẫn lang thang Cho nên thiên đường vô cùng cách biệt Anh sống trong đời rất đỗi hoang mang
Bởi không thấy em vội vàng kêu gọi Anh chợt thấy mình trong nỗi bâng khuâng Mê mãi đi tìm em quên đáp lại Anh đợi bên ngoài mùa xuân.
|