Thiếu Khanh

Trong Cơn Thao Thức

 

 

 

Cho con trai đầu lòng

 

Ba thức giấc nửa đêm

Cúi xuống bên nôi nhìn con đang ngủ

Con ngủ cho muồi

Giấc ngủ bình yên.

 

Ba thức giấc nửa đêm

Ngót ba mươi năm nhục nhằn tủi cực

Thèm một lòng nôi lót cỏ rơm mềm

Thèm một lòng nôi trong vùng thần thoại

Thèm một lòng nôi như mộng thần tiên.

 

Ba lớn lên trên tay nội con

 tản cư chạy giặc

Nên tay nội con cứng khô như củi

Nên lưng nội con đã mỏi đã còng

 

Ba thèm một lòng nôi suốt sáu năm lính thú

Có con ra đời làm chứng cho Ba

(Vì nếu không may mà Ba nằm xuống

Lấy gì xác nhận Ba đã có mặt trên đời!)

 

Thèm một lòng nôi trong đó con nằm

Để Ba quì xuống bên nôi lặng nhìn con ngủ

Và Ba cúi xuống thật gần

 

Cúi xuống nhìn con thấy mình trẻ lại

Ba mươi tuổi đời đâu phải già nua!

 

Ba thức giấc nửa đêm

Cúi xuống nhìn con

Đôi bàn tay nụ hoa mới nở

Và sẽ suốt đời là những nụ hoa

Ba thẹn tay Ba cầm dao cầm súng

Bằm nát trăng sao

Bắn vỡ mặt trời

Ba thẹn tay Ba

Kéo dây thép gai kín bưng bốn phía

Nhìn mặt anh em thù hận rã rời

 

Ba góp máu trong trò chơi man rợ

Nên lòng Ba đã thương tích trăm nghìn

Mẹ đứng ngoài vô can

Cũng đóng góp một phần thịt xương thân thể

Ơi con-rất-yêu-thương của Ba Mẹ tật nguyền.

  

Ba cúi xuống bên nôi nhìn con đang ngủ

Đêm rung rinh súng nổ quanh nhà

Đêm hấp hối những cánh tay hỏa châu

 đuối lả

Và chiến tranh bước vào thế hệ thư ba.

 

Con yên ngủ trong lời ru của Mẹ

(Giọng à ơi khuya khoắt rất bùi ngùi)

Con yêu dấu của lòng Ba nhóm lửa

Của muôn trùng lòng Mẹ nhóm tin vui.

 

Ba cúi xuống bên nôi

Nhìn con cười trong giấc ngủ

Rạng rỡ hào quang lúc Phật ra đời

Ngót ba mươi năm

Ba chưa làm thơ ca tụng nụ cười

Những nụ cười Việt Nam nặng trĩu ưu tư

Suốt bản trường ca chim Lạc

Mang bàn chân giao chỉ thiên di

Về phương Nam khai sơn phá thạch

Dựng một giang sơn rực rỡ mặt trời

Từ thuở định cư chưa ngừng phấn đấu

Nên nụ cười Việt Nam vẫn tư lự chưa vui

 

Nụ cười của con tinh vân nguyên thủy

Mở rộng lòng Ba vằng vặc đất trời

Nụ cười Việt Nam nở hoa trọn vẹn

Khi còn nằm ngủ trong nôi.

 

Con yêu dấu của Việt Nam lẫm liệt

Tuổi hiên ngang già dặn bốn ngàn năm

Ba cúi xuống bên nôi nhìn con đang ngủ

Quên hết băn khoăn

 vinh nhục

thăng trầm

 

Ba ve vuốt những vết thương bom đạn

Lòng bao dung không nghĩ chuyện thù hằn

Giữa hỗn độn máu xương và gạch ngói

Ba mớm xuống lòng con một chút yêu thương

Mẹ lay lất nuôi từng dòng sữa ngọt

Và đặt tên con

          Nguyễn Hoàng Đông Phương

                            

                                       Đà-Nẳng,1970.

 

 

Thơ Thiếu Khanh

art2all.net