Thiếu Khanh
|
Ngoài miền cực lạc
Ta nghe nói Trên trần gian Hai ngàn năm trăm năm cũ Có một loài hoa vô ưu
Ta nghe nói Một ngày xa xăm chìm trong đáy sử Thiên đường nằm trong nôi nhỏ Em dìu ngọt lời ru.
Ta nghe nói Thuở đó em rời đài hoa sen trắng Về đầu thai làm nước chảy mây bay Làm hoa đỏ trái xanh cho thèm răng cắn No nê vú sữa trăng đầy
Rồi vỡ xé một trời lửa đạn Nát dấu chân em lưu lại phương này.
Ta vùi mặt tìm em trong tờ kinh điển Cào rách từng trang khô héo võ vàng Ta sì sụp trước em đọc lời cầu nguyện Em bốc hơi thành tượng đá khô khan.
Ta úp mặt trong tay nhìn đường chỉ rối Đếm số cát sông Hằng biển lửa mưa bom Ta quì dưới chân em vắt lòng sám hối Ngói vỡ hương bay tượng gỗ trơ mòn
Ta nằm mộng chợt nghe Trong giấc mơ im lìm của đá Trong thăm thẳm chiều sâu mắt em rất lạ Một miền cỏ biếc chân nai
Có phải đã mất từ lâu Hai ngàn năm trăm năm cũ Dung nhan em một giấc mơ dài?
|