Thiếu Khanh

Trong Cơn Thao Thức

 

 

 

Trường ca Việt Nam

       Cho Thu Lâm Trương Lợi  (Canada)

  

Ta phá xiềng Bắc thuộc

Một ngàn năm nếm mật nằm gai

Một ngàn lần quật mình đứng dậy

Ngạo nghễ trước móng vuốt

cường bang bạo lực

Gọi thức giống người đoạn phát văn thân

Giết chết con thuồng luồng quấn cổ

Khơi rộng biển ngòi

Mở rộng giang sơn

  

Từ đó

Bàn chân ta khai núi

                             phá rừng

Bàn tay xua loài thú dữ

Mang quả tim lửa bỏng yêu thương

Ta đi về phương Nam

Mặt trời rực rỡ

Đặt mình trên bờ bát ngát trùng dương

Hát bài ca gió nồm

Trong hơi thở nồng ấm

mặn mà

ngào ngạt

Của biển của sông

Và khí phách mấy ngàn năm

      phấn đấu

Để sinh tồn

 

Đã từng phen hưng phế thăng trầm

Đớn  đau thân thể

Ta bùi ngùi kể lể

Bằng gió Thái Nguyên

Rừng Lạng Sơn

Sông Nhị núi Nùng

Nghe từng đàn con tức tửi

Từng bàn chân dã thú ngoại nhân

Dẫm nát những vùng tóc xanh máu đỏ

Mà nhớ những đêm Chí Linh

 tiếng thét oai hùng

 

Cũng nhiều phen ta hò reo

Đẫm mồ hôi thạch mã

Đỏ ngọn sóng Hồng Hà

Lời hịch vang lừng nhát dao chém đá

Ta cựa mình đứng dậy

Nhìn hai mươi vạn quân thù tan tác trôi sông

 

 Đêm Mê Linh

Núi Lam Sơn

Ngọn Bạch Đằng

Gò Đống Đa

Thân ta dựng nên thành cao

                                   bất khuất.

 

Từ buổi sơ sinh trên bờ sông Dương tử

Ta khôn lớn ở Thăng Long nghiêm cẩn

Về Phú Xuân trang trọng hào hoa

Nhìn ra trùng dương sóng vỗ

Ngọn gió hồng hào thổi suốt châu thân

Thơm mùi biển khơi

                          rừng sâu

Phù sa quyện tràn hơi thở

Chín con rồng hát khúc bình ca

Trên thân thể ta mượt xanh châu thổ

  

Bản hùng ca

Bốn ngàn năm khí phách

Bốn ngàn năm bứt phá nanh vuốt bạo tàn

                                             của con hổ dữ

Dựng một trời chiến công

Ngút tỏa hào quang

Trên bờ Đông hải

Với những trường canh nhịp phách lẫy lừng

Ngô Quyền

Lê Lợi

Hưng Đạo

Quang Trung

 

Ta vừa hát vừa đi

Từ Bắc xuống Nam

Gõ nhịp trên những ngọn tháp Chiêm Thành

                                                     đất đỏ

  

Nhưng một buổi

Bản hùng ca bỗng dứt

Ta đau thương tủi cực

Nghẹn lời trầm ca thê thiết xuýt xoa

Ngọn lửa thù hằn nung cháy nồi da

Ta nhức nhối nằm nghe chín từng thớ thịt

Ngọn sóng Linh Giang

Xô lấp tiếng thét Bạch Đằng

Ta buông rời từng chiếc tóc xanh

Cánh tay cằn cỗi

Không che hết những vết rạch ròi

Bao nhêu nhát dao bằm trên thân thể

  

Kể từ đó

Ta thành con- người- một- nửa

Con mắt bên này

Nhìn chới với con mắt bên kia

Trong vết tử thương xả đôi hình hài

Ta nhìn ta

             xương thịt

                     mũi tẹt da vàng

Đã dựng chung lịch sử

 

Từ thuở sơ sinh trên bờ sông Dương tử

Theo cánh chim Lạc

Bay về với nắng phương Nam

Ta cất tiếng hùng ca

Khai rừng đuổi thú

Bốn ngàn năm khôn lớn đứng dậy

 làm người

 

Bây gìờ một nửa thân ta thương tích

Nằm nhìn con sông Bến Hải

Nằm nhìn hai phần thân thể buông nhau

Bởi chính một dòng huyết mạch

 

 

Thơ Thiếu Khanh

art2all.net