RÉT NÀNG BÂN

Thanh Nhă

             

         Gần hết Mùa Xuân rồi, nếu không có một tháng nhuận th́ bây giờ đă là rằm cuối cùng của Mùa Xuân.  Ngày xưa Tết bắt đầu từ ngày 20 tháng Chạp lận. Chẳng thế mà người ta gọi là 20 Tết, 21 Tết v v…cho đến 10 tháng Giêng gọi là mồng 10 Tết. Vậy  tính  cả tháng Giêng ( là tháng ăn chơi ) , Tết kéo dài đến…40 ngày. Ngày nay, những người buôn thúng bán bưng, mới ngày mồng 1 Tết đă phải gánh hàng ra chợ, những viên chức nhà nước th́ mồng 4 Tết đă phải đi làm, mồng 6 Tết th́ các thầy cô giáo và học sinh cũng tạm biệt không khí Tết để đến trường. Hoá ra người hiện đại vất vả hơn người xưa nhiều,  mặc dầu họ  được mệnh danh  là những con người của thời đại văn minh tiến bộ.      

          Mấy hôm nay trời bỗng dưng mưa, và những đợt gió lạnh cứ liên tục lấn lướt không gian vừa được mùa Xuân sưởi ấm .  Qua khung cửa, những trận gió mạnh làm những cánh sầu đông rơi lả tả và hôm nay th́ chính loài hoa đó đă mang mùa đông về.  Những chiếc áo lạnh đă giặt kỹ, xếp cất, giờ lại phải mang ra. Mạ bảo đợt lạnh này là Rét Nàng Bân.  Nàng Bân này thật là chậm chạp, chỉ một tấm áo cho chồng mà đan măi không xong, để ông Trời có cớ mà thả những ngọn gió bấc vào cơi trần gian trong khi những chú ve đang bắt đầu ca khúc ca mới. Vậy th́ vào thời điểm này, thời tiết, thời khắc thật lộn xộn, như thể ông Trời đang " xỉn " vậy, chẳng thể phân biệt được  Xuân, Hạ , Thu , Đông ǵ ráo.

             Từ trong ngăn kéo kư ức,  câu chuyện Nàng Bân ngồi đan áo, đă thắp sáng h́nh ảnh Mạ và Má, hai người Mẹ của tôi, ( Thật là hạnh phúc khi tôi không chỉ có một người Mẹ,  mà nhiều hơn thế  và Mạ và Má là hai tên gọi để phân biệt hai người Mẹ thân yêu ).  Hối đó nhà tôi , một ngôi nhà rường, nằm ở phố chính, có một khung cửa sổ bằng gỗ mun, mở ra đường,  căn nhà th́ rộng nhưng thấp lè tè và khung cửa sổ cũng thấp.  Chiếc phản nhỏ để sát cạnh cửa sổ cũng thấp.  Chiếc phản này có hai tấm thôi, khác với chiếc phản lớn, cao, rộng,  bốn tấm đặt ở nhà giữa, nơi vừa làm chỗ ăn cơm, chỗ ngồi tiếp khách và cả chỗ cho lũ con nít nằm dài, úp mặt xuống để nhận những trận đ̣n mỗi lần phạm lỗi.            

             Trên chiếc phản nhỏ kia thường có hai người đàn bà gầy gầy, nét mặt thanh thoát, tóc bối sau gáy,  thoăn thoăn nhũng mũi đan.  Mùa Đông cũng như mùa Hè,  những cuộn len đủ màu, đủ loại lần lượt lăn trên mặt phản. Và những tấm áo đă được dệt nên từ hai đôi tay khéo léo đó.  Những tấm áo dệt cho khách và  bao giờ cũng nhận được ở những người khách khó tính nhất  sự hài ḷng.  Có khi từng mẫu len thừa, dưới bàn tay khéo léo và cặp mắt mỹ thuật của hai người Mẹ, chúng tôi đă có những tấm áo tuyệt đẹp mà lũ bạn chỉ có thể trầm trồ một cách thèm muốn.

            Sau này lớn lên, khi biết đan tấm áo đầu tiên, tôi mới hiểu giá trị của những chiếc áo len mà Mạ và Má đă đan cho chúng tôi ngày ấy và tôi cũng nhận thức rằng  có lẽ ḿnh chỉ có thể hơn nàng Bân một chút xíu thôi chứ chẳng bao giờ có được ḷng nhẫn nại, tính kiên tŕ và t́nh yêu thương bao la mà hai người Mẹ này đă dành cho chúng tôi.            

              Sẽ không có những giọt nước mắt của Nàng Bân ở thế kỷ này nữa, bởi v́ chỉ cần ra shop là Nàng tha hồ mang về cho chồng cả trăm tấm áo, nhưng câu chuyện về Nàng  măi măi là niềm xúc động của tôi về hai người Mẹ,  vào những đợt lạnh cuối Xuân.

               Thanh Nhă

 

 

Trang THANH NHĂ

THƠ

ART2ALL.NET