LỜI MỞ Chiếc ao do chính tay tôi đào, với sự giúp sức của hai con, cách đây đă khá lâu, nằm bên cạnh ḍng suối chảy dọc theo vườn. Đó chỉ là một chiếc ao nhỏ, rất bé nhỏ, nhưng nó đă giúp tôi soi thấu bản thân và hiểu được bầu trời trong mười năm trầm tư lặng lẽ. Tôi đă chăm chú theo dơi những bông hoa súng. Ban đầu chỉ là một mầm cây bé tí do mấy đứa học tṛ nhỏ của vợ tôi đem cho, không thể trồng ngay xuống ao, tôi phải đem ương tạm xuống một vũng nước. Bây giờ chiếc mầm kỳ diệu đó đă lan tỏa ra hơn nửa mặt ao với đám lá tṛn và những bông hoa vàng tuyệt đẹp. Đó là một loài hoa mảnh mai cao quư và thanh khiết mọc lên từ đáy ao bùn. Những cánh hoa dáng thuyền đầu nhọn thon thả mầu vàng nhạt mở ra từng cánh, từng cánh từ một búp thanh mảnh xanh lơ phớt vàng khi ánh nắng mặt trời sưởi ấm dần mặt nước. Những cánh hoa mở ra hết sức ḿnh như hít căng đầy lồng ngực, phô bày đám nhụy vàng đậm trinh nguyên bắt đầu gởi hương cho gió. Trên chiếc cọng mảnh mai đong đưa, đó là động tác hiến dâng, hiến dâng cho đời vẻ đẹp thuần khiết có một không hai. Mỗi buổi chiều vào cuối giờ thiền, tôi làm động tác Guru Puja [hiến dâng cho Đấng Tối Cao] với thế quỳ và hai bàn tay x̣e mở. Trên ḷng bàn tay của ḿnh, tôi tưởng tượng ra ba đôi bông súng vàng với ư nghĩa ba cặp phạm trù: Yêu thương và Tha Thứ, Nghị Lực và Làm Việc, B́nh Yên và Hạnh Phúc. Tôi thấy rơ sáu bông hoa vàng này ngời lên trong nắng và tôi dâng hiến hết cho Đấng Tối Cao. Tôi đă phó thác. Tôi không c̣n lại ǵ và cũng không c̣n ǵ để lo nghĩ. Rồi những hoa súng vàng trên chiếc ao bé nhỏ của tôi cũng tàn. Khi một bông hoa khép cánh lại, nghiêng người ch́m dần xuống làn nước đục, tôi thảng thốt kêu lên: "Hoa súng vàng ơi, em có đau đớn không?" Hoa gượng lại, ngẩng nh́n tôi và mỉm cười: "Không đâu. Em đă hiến dâng vẻ đẹp mong manh cho đời và bây giờ em trở về với bùn đất để làm cuộc tái sinh thôi. Hăy chờ em." Và tôi đă chờ. Và em đă không lỗi hẹn. Những búp mầm mới lại sinh sôi và một sáng nào đó, em lại nhô ra từ làn nước đục, với nụ cười sóng sánh tinh khôi. Em liếc mắt nh́n tôi th́ thầm một lời mật ngọt: "Em không thất hứa đâu. Em đă đến và em sẽ đến cùng anh qua suốt cuộc luân hồi khi anh vẫn c̣n ngồi chờ em bên bờ trần gian khổ lụy." Cám ơn em vô cùng, hoa súng vàng mảnh mai như một nàng tiên nhỏ đă thề ước và bầu bạn cùng tôi nơi khu vườn khuất nẻo hoang sơ này. Tôi vẫn ngồi đó mỗi ngày để nh́n xuống chiếc ao bé nhỏ do tự tay ḿnh đào nên. Khi nước trong, một mảnh trời xanh hiển hiện với những đàm mây trắng lững lờ rồi tan dần vào hư vô. Khi nước đục, trời xanh cũng nhuộm màu xám bẩn với một vẻ buồn rầu không che giấu. Lúc gió lao xao, những bóng cành lá chao động nḥe mờ như một ảo ảnh.Nước đục ngầu lên, tôi không nh́n thấy đáy ao, không thấy cả những con cá đang bơi lượn t́m mồi, chỉ biết chúng đang sục sạo làm nổi lên những bọt bong bóng hay vẩn lên những đám bùn. Nước trong lắng lại, tôi thấy rơ từng con cá với những chiếc đuôi và cái vi ve vẩy. Tôi thấy cả bùn lầy, rong rêu và lá úa ch́m dưới đáy ao.
Tôi hiểu rồi. Chiếc ao chính là ḷng tôi. Khi tôi
nh́n mảnh trời xanh phản chiếu trong mặt nước của chiếc ao yên
b́nh bé nhỏ, tôi hiểu rằng lắng ḷng lại, tôi có thể soi thấu
bản thân và hiểu được bầu trời.
|