PHẦN I
HIỆN THỰC VÀ NHỮNG HOÀI NIỆM - GIẤC MƠ THỜI TRẺ TUỔI
Chương 6 đến 12
|
6- Đan Tâm - Những lá thư t́nh 20 năm trước
" Ngày 15 tháng 12 Bốn ngày trôi qua. Đợi đến hôm nay mới viết cho em. Khi không thể chịu đựng được nữa. Anh muốn đo xét ḷng ḿnh. Từng giờ từng ngày. Không nguôi quên. Ư nghĩ về em chập chờn lảng vảng ray rứt. Nhớ không cùng ngày tháng Sài G̣n có em. Khuôn mặt em liêu trai trong bóng mờ góc quán. Kính cận thị. Răng khểnh. Những nụ hôn dài lê thê trong rạp ciné. Kể lể quá khứ tuổi nhỏ. Những giận hờn vu vơ hiếm hoi. Ḿnh đă sống cho nhau thật đầy đủ và ư thức. Không c̣n những cuồng điên si mê mới lớn. Cũng không dạn dày khinh bạc phong trần. Nhưng giữa hai thứ đó. Với những vẽ tưởng cho tương lai, những bày tỏ chân thành những ước mong chưa dám nh́n rơ mặt. Những ngày tháng đó c̣n đầy trong anh. Nguyên vẹn như chưa hề qua đi. Anh vẫn nâng niu chăm chút từng h́nh ảnh, ṿng tay, giọng cười, chuyện kể. Vẫn tiếp tục vẽ vời ra xa tương lai. Vẫn vọng hướng về em để thấy ḿnh có người chia sẻ, chung cùng. Anh muốn ḿnh tuần dưỡng nhau. Theo cách apprivoiser của con chồn và Hoàng tử bé trong Le petit prince. Để ḿnh là duy nhất tuyệt vời của nhau giữa muôn ngh́n kẻ khác. Từ khi biết ḿnh thiếu thốn anh đă dành một phần lớn đời ḿnh cho sự t́m kiếm. Anh đă gặp gỡ và đă thất vọng. Bao nhiêu ảo tưởng mong chờ rơi rụng. Bao nhiêu cơ hội trôi qua kẽ tay. Và người khác nói chung đă làm anh thất vọng ghê gớm. Anh tưởng như ḿnh sẽ phải suốt đời t́m kiếm, chung thân chạy đuổi mà vẫn không gặp được điều ḿnh khao khát. Mầm tuyệt vọng đă nhú lên trong thẳm sâu đen của tâm hồn. Giữa lúc đó. Giữa lúc bơ vơ khốn cùng đó anh gặp em. Và niềm tin ngời sáng trong mắt môi anh. Em thấy đó. Anh đă bày tỏ như chưa bao giờ được bày tỏ. Không một dấu diếm, dối trá hay thủ đoạn nào có mặt. Anh đă t́m thấy ở em những chung cùng. Và chung cùng đă tạo nên gắn bó ràng buộc. H́nh ảnh em trong buổi đợi anh thật buồn. Dưới gốc cây trong khu vườn lặng lẽ mờ tối đó. Dáng em ngồi gục đầu như một điệu khóc âm thầm. Đợi anh. Trong khi anh chia sẻ thời giờ cho một kẻ thứ ba. Dù kẻ thứ ba đó là ai chăng nữa. Dù anh đă khuyên em make it easy anh vẫn bàng hoàng khi chợt nh́n thấy em ở đó. Nỗi buồn im sâu của em làm anh nhói buốt. Anh chợt cảm thấy ḿnh có lỗi. Chợt thấy thương em vô cùng. Như đă tự thương một đêm trước đó. Và anh thấy rơ rệt điều ḿnh cần có nhau. Những kẻ đă nhọc nhằn và cô đơn biết mấy. Để trao gởi kư thác cho nhau những vốn liếng hiếm hoi thần thánh một đời. Bây giờ anh vẫn c̣n cảm thấy sâu xa điều đó. Nhưng bỗng dưng có một chút phân vân vô cớ lén lút thấp thoáng anh chưa nh́n rơ mặt. Và chút phân vân đó đă làm anh ngại ngần chưa thể quyết định. Anh muốn nói cho em rơ cả điều đó. Và anh nghĩ một thời gian nào đó sẽ giúp anh dứt khoát. Anh mong mỏi ngày đó đến thật gần và gởi cho em nụ hôn nồng nhiệt nhất. Anh xa 4 ngày của em"
"Ngày 22 tháng 12 Sau khi mua bia về uống, bỗng dưng mấy đứa trong nhà nổi hứng ngâm thơ và tụi nó làm đêm đọc thơ anh. Thằng bạn ngâm, thằng em đệm đàn, mấy đứa ngồi quanh hút thuốc. Căn pḥng nhỏ ngổn ngang bàn ghế sách vở. Ngoài cửa trăng đêm lạnh buốt. Anh làm thơ rất ít. Và bây giờ có dịp ngâm lên mới chợt thấy thơ ḿnh chữ lời nào cũng cô đơn quằn quại. Th́ ra đời ḿnh c̣n trẻ đă lênh đênh nhọc nhằn. Mỗi lần làm thơ hiếm hoi là một lần ghi dấu cơn đau ngh́n năm trở giấc. Bây giờ ngồi viết cho em ư lời mênh mang trong tim trong đêm. Mùa này ở đây thật tuyệt vời. Lạnh. Bụi mù. Man rợ và hoang tàn. Buổi sáng ngồi sưởi nắng trước sân. Chiều đi ăn về gió buốt thấu xương da. Đêm ngồi hút thuốc dưới trăng gía cóng. Không lúc nào không nghĩ nhớ tới em. Với những hẹn tưởng dài bền của ngày tháng Sài G̣n. Những ngày mới về đây nỗi nhớ thật bức rứt xôn xao nhưng bây giờ th́ ch́m xuống trôi như một ḍng sông ngầm trong máu xương tưởng nghĩ. Đáng lư viết cho em mỗi ngày nhưng anh đă tự ngăn lại, tự cưỡng chống ḿnh để cho tưởng nghĩ về em vùng vẫy thôi thúc. Và để được nghe âm hưởng vang động trong hồn, rung động lan tràn tới mọi ngơ ngách. Và như thế anh luôn có em trong anh. Không phải một em xa vời cách mặt mà là một em sinh động gần gũi gắn bó. Anh không sống một ḿnh. Anh sống với em, bằng em, có em trong từng giờ từng phút. Nhận thư em mấy ngày rồi. "Đọc thư em đọc mấy cũng không vừa". Em "khổ v́ t́nh" rồi nghe. Tại sao không nghe lời anh cứ thức khuya hoài vậy. Rồi ốm tong teo anh không ưa đâu. Đọc thư thương em biết mấy em biết không. Em cần anh đến thế sao. Giọng buồn của em tràn ngập trang giấy. Anh chợt nhớ giọng buồn không nguôi của em trong những lá thư viết cho cô bạn thân của em ngày xưa anh đă được đọc. Muốn hôn mềm ấm lên môi em. Muốn ôm em vào ḷng ru em vỗ về. Muốn hát cho em nghe những bài t́nh ca vô tận. Muốn kể cho em nghe quá khứ tuổi thơ của anh nhục nhằn. Muốn hợp chung em làm một đời trần thế. Em biết không. Cô bé đa sầu của anh. Sáng nay nhận quà của em. Cuốn Autant en emporte le vent của Margaret Mitchell bản tiếng Pháp. Em thật ngoan đă chiều anh trong từng ư nghĩ nhỏ. Anh sẽ đọc mỗi ngày. Và mỗi ngày một nhớ tới em, một yêu em trên từng ḍng chữ. Lang thang gần 2 ngày mới chọn được quà cho em. Xứ này quà quê mùa thiếu thốn. Muốn tặng em cái ǵ em sẽ cầm đến mỗi ngày, rồi nhớ tới người xa, rồi vọng về quá khứ, tưởng đến mai sau. Không chọn được quà như mong muốn. Một phần nào thôi. Đành vậy. Biết Noel em sẽ có rất nhiều quà tặng. Anh không muốn niềm vui khi nhận quà anh lẫn với những niềm vui khác. Anh muốn em đợi và thất vọng. Nên anh gởi rất trễ. Quà sau Noel. Khi những cuộc vui em dự đă tàn. Khi em trở về với riêng em cô đơn. Anh sẽ đến với em lúc đó. Như anh đă đưa em ra ngoài những cuộc vui người khác trong ngày tháng Sài G̣n. Nơi chỉ có riêng hai đứa. Toujours un et toujours deux, c'est le chant de l'amour. Anh chọn như thế. Anh bày tỏ như thế. Anh nghĩ Noel chắc em không lên đây như anh mong đợi. Anh vốn sợ cuộc vui với đám đông người khác. Anh cho em cho anh cho riêng 2 đứa đêm ngoài phố đầy người, tiệc khuya đầy người không có anh không có em. Anh nhớ em trong đêm"
" Ngày 29 tháng 12 Mong thư em. Mong thư em. Mong thư em vô cùng. Nghĩ tưởng về em ḍng sông ngầm cuồn cuộn trong châu thân. Mong muốn có em. Khát khao có em thịt xương trong ṿng tay rắn đói. Cô đơn như chưa bao giờ. Sáng trưa chiều thức ngủ anh một ḿnh thôi. Tại sao không có em. Em một ḿnh lủi thủi dưới đó. Anh một ḿnh quanh quẩn trên đỉnh cao này giá buốt. Ư nghĩ t́m về hợp chung nung nấu dầu sôi lửa đỏ. Một đêm nào đó gần đây không ngủ được. Anh trở dậy nấu nước uống trà. Hút thuốc. Lấy gương ra soi mặt ḿnh. Chưa bao giờ anh thấy ḿnh hốc hác bơ phờ và đẹp trai như thế. Mắt sâu mỏi. Râu xanh buồn phiền. Tóc tả tơi trên trán. Bao nhiêu ư tưởng tầm thường tục lụy rơi rụng hết. Anh cao bay trên tầng trời mây trắng. Anh nhận ra em là tri kỷ. Mà tri kỷ thật hiếm hoi trong đời. Trong cả ngh́n xưa ngh́a sau nữa. Anh muốn ḿnh có nhau bên nhau măi hoài. Không một điều kiện nào hết. Có điều ǵ khác đáng gọi là cần thiết nữa không cho cuộc làm người bơ vơ thèm khát đói khó. Chúng ḿnh giống nhau nhiều điểm. Tuổi thơ nhục nhằn. Sống trong gia đ́nh mà lạc lơng t́m kiếm gia đ́nh. Cho rất nhiều để nhận mất mát. Anh nói ra và em nghe chính em. Em nói ra để anh nghe chính anh. Ước mơ làm người vô danh với hạnh phúc nhỏ bé chính tay ḿnh dựng lên giữa hoa đồng cỏ nội, xa cách người khác. Bứt tung những khuôn khổ công lệ hẹp ḥi bé mọn. Anh nhận ra em là tri kỷ. Chữ tri kỷ của phương đông xưa. Sống để t́m kiếm tri kỷ và chết cho tri kỷ. Có một tri kỷ trong đời th́ chết không c̣n ǵ hối tiếc. Có một tri kỷ trong đời th́ người khác đám đông vô nghĩa. Một tri kỷ hiểu ḿnh và mặc cho thiên hạ muôn ngh́n ngộ nhận. Ư nghĩ đó khắc sâu vào hồn xác anh lúc 3 g sáng. Anh tự thấy ḿnh cao cả và hạnh phúc sướng thỏa dâng đầy trong giấc ngủ mỏi mê sau đó. Đêm Noel không bước ra khỏi cửa. Ngủ lúc 8g. 10g bọn con nít đi lễ về đánh thức dậy. Mua rượu về uống. Chếch choáng say. Cả lũ đực rựa thầy tṛ nhảy à gogo với nhau. Mang cả soong chảo ra gơ nhịp. Chếch choáng say ném ly vào tường la hét. Đ̣i giết thượng đế. Văng tục. Đi ngủ lúc 2g sáng. Nhớ đến em. Thất hứa v́ đă vui với người khác dù vui ră rời mỏi nản. Giữ lời hứa v́ đă không bước ra khỏi cửa. Ngủ. Quên. Em làm ǵ dưới đó đêm nay. Cho tới bây giờ anh vẫn chưa đi dạy lại. Tụi "phản động" ở đây muốn tiếp tục làm rắc rối. Chúng nó vận động để địa phương không nhận tụi anh về. Âm mưu thất bại. Anh bất tranh. Suốt ngày đọc sách, tập thể dục, mơ mộng. Có thể vài hôm nữa có thời khóa biểu đi dạy. Đọc Autant en emporte le vent mỗi ngày. Nhớ em trên từng chữ từng hàng. Tại sao ḿnh chưa về với nhau hả em. Hôn em dài . Đói thư em."
"Ngày 3 tháng 1 Giấc ngủ trưa thứ bảy nặng như đá. Tỉnh dậy thở không ra hơi, mũi nghẹt cứng, lồng ngực đau nhói. Nhưng anh muốn nằm măi ở đó ngàn muôn năm. Cùng lúc anh muốn trở dậy rất nhanh thoát ra khỏi căn nhà nhỏ nhờ nhờ bóng tối ngột ngạt. Cả hai ư muốn cùng mănh liệt như nhau. Và cơn quằn quại khởi đầu.. Anh thấy thân thể ḿnh mọc lông lá như một con quái vật, hăi hùng ray rứt trong cơn nghẹn ngào thoát xác. Có cái ǵ tù ngục trong thân xác muốn vỡ bờ trốn chạy. Khao khát nào u uất cuồng nộ trong tù ngục h́nh hài. Thế nghĩa là đă đến lúc rồi em biết không. Giờ đă điểm rồi. Không thể tự ngăn cản cưỡng chế được nữa. Không thể chờ đợi lần lữa hẹn rày hẹn mai được nữa. Đă đến lúc. Anh trở dậy phóng xe ra khỏi thành phố. Trời mưa bụi thật nhẹ thật mềm thật êm vuốt ve lên mặt lên môi. Đến một quán café nhỏ bên b́a rừng cao su. Một café đen. Một gói thuốc lá. Cánh rừng cao su yên sâu thăm thẳm. Lá úa vàng tiêu sơ. Thân trắng mốc hàng hàng lớp lớp. Chiều chùng xuống lưng chừng tầm mắt. Anh thấy b́nh yên vô cùng, Và nhớ em lênh đênh trong khói nắng. Sẽ có lúc cùng ngồi với em ở đây. Tay trong tay ch́m quên trong hư không. Trở về bỏ cơm tối đi nhậu với thằng bạn. Chếch choáng say. Phóng xe như bay trên đường phố sẫm tối, lảo đảo bước vào nhà buông rơi thân thể trên giường, lảm nhảm một điều ǵ đó trên lời trên môi trên ư. Cơn mê sảng chập chờn. Hát nghêu ngao những bài t́nh ca thân yêu. Mệt lả chết giấc. C̣n nhớ một điều. Một điều thôi. Đă đến lúc rồi em biết không. Tỉnh dậy, đi nhúng đầu vào thau nước lạnh. Sáng suốt vô cùng. Mặc quần áo chỉnh tề. Thở Yoga 3 lần. Đốt đèn. Ngồi vào bàn. Lấy ra một tờ giấy vở học tṛ. Bút trên tay. Nghĩ về em. Nghĩ về em thật đầy. Thật đầy. Thật trân trọng. Thật vô cùng. Thật cao sâu mênh mông. Và đặt bút xuống.
ĐĂ ĐẾN LÚC RỒI. EM BIẾT KHÔNG. ANH QUYẾT ĐỊNH GỞI ĐẾN EM LỜI ĐỀ NGHỊ HỢP CHUNG HAI ĐỨA. ANH QUYẾT ĐỊNH NÓI LÊN LỜI MỜI GỌI EM VỀ SỐNG CHUNG MỘT ĐỜI TRẦN THẾ.
Lời anh nói ra như một nhát dao chém xuống đá. Em nghe không. Trong đời anh đă bao lần phân vân, bao lần quyết định và đă chừng ấy lần thả trôi vào lăng quên. Lúc này, lần đầu tiên anh thực sự quyết định và thể hiện một khúc quanh giữa đời. Sau những suy nghĩ dài lâu nghiệt ngă chín muồi, anh đă đi đến một kết thúc. Nếu em đồng ư chấp thuận lời đề nghị của anh, mọi sự coi như đă hoàn tất. Trong những ngày tháng ở Sài G̣n, chúng ḿnh đă có nhiều dịp nói với nhau và đă đồng ư về một cuộc hôn nhân phi h́nh thức công lệ. Chắc bây giờ em vẫn không đổi ư. Nên anh mơ ước một ngày gần Tết này, em sẽ lên đây thăm anh, như một tri kỷ t́m đến một tri kỷ. Và anh vĩnh viễn giữ em ở lại bên anh. Những ngày Tết sẽ là tuần trăng mật và sau đó chúng ta cùng chung sống một đời. Có thể một lễ hôn phối đơn giản ở một nhà thờ nghèo nàn vô danh nào đó chúng ḿnh gặp trong tuần trăng mật lang thang nếu em thích. Có thể một tiệc trà café thật nhỏ cho bạn bè rất thân nếu chúng ta muốn có. Nhưng không có ǵ bắt buộc hết phải không em. Thật tùy hứng. Thật phiêu bồng. Thật tung trời tự do. Và chúng ta sẽ đem cuộc đời ḿnh ra thể nghiệm một nhân sinh quan mới, vượt ra ngoài thông lệ phàm tục nhỏ nhoi. Anh khao khát cuộc hôn nhân tuyệt vời đó. Em có đủ sức không em. Anh bây giờ giữ cuộc đời ḿnh trong bàn tay năm ngón sắt son cường dũng. Anh chỉ c̣n trông đợi ở em lời đáp ứng và sự can đảm dấn thân. Anh gởi gắm theo lá thư cầu hôn này niềm tin yêu và nỗi mong chờ trời bể của anh cho em. Anh tỏ t́nh và mong đợi của em"
" Ngày 4 tháng 1 Tối hôm qua anh đă viết một lá thư cầu hôn với những đề nghị hết sức lư tưởng. Bởi suốt đời anh mơ ước thực hiện những lư tưởng tương tự như vậy. Anh không muốn rơi vào và bị bóp chết trong thực tế. Thứ thực tế gai góc lởm chởm và hẹp ḥi nhỏ mọn. Tuy nhiên anh vẫn thường xuyên đụng đầu với thực tế, khắp mọi lối hướng. Và do đó anh đă phải nghĩ đến thực tế. Không phải anh mới nghĩ đến bây giờ, sau một giấc ngủ thức dậy sớm viết cho em, nhưng anh đă nghĩ đến cùng một lúc với lư tưởng tuyệt vời anh đă vẽ phác. Đó là một điều bi thảm đối với những kẻ như anh. Nếu em không làm được những điều lư tưởng anh đề nghị. Nếu em muốn anh về Sài G̣n tŕnh diện ba má em, chính thức bày tỏ lời cầu hôn, anh có thể ch́u em để làm như thế. Mặc dù anh biết ba má em chắc chắn không bao giờ đồng ư về một kiểu hôn nhân đơn giản phi h́nh thức như thế, anh vẫn sẵn sàng đến và nói điều ǵ em muốn anh nói. Không phải anh ngại ngùng ǵ hay khinh ba má em nên đă không làm những điều có tính cách nghi lễ mà tất cả mọi người đều làm. Anh muốn cả anh và em đều hoàn toàn tự quyết định trong vấn đề này. Chỉ có anh và em thôi, không ai khác. Chính chúng ta quyết định thực hiện và tạo dựng, bất chấp mọi trở ngại từ bất cứ đâu tới. Đó là điều tha thiết nhất đối với anh không thể từ bỏ. Anh từ bỏ th́ anh không c̣n là anh nữa. Do thế anh cũng không cho mẹ anh biết trước cuộc hôn nhân của ḿnh. Anh chỉ thông báo cho mẹ anh và bà con biết sau khi ḿnh đă về với nhau lúc thuận tiện. Điều đó đối với anh chẳng có ǵ quan trọng. Như thế, nếu em muốn gần Tết anh sẽ về Sài g̣n, đến tŕnh diện ba má em và đưa em lên đây. Từ bây giờ em có thể thu xếp để trả lại các việc đang làm, nhờ bạn bè lấy cours hộ ở Văn khoa (Thực ra anh thích em học ban Pháp văn hơn triết, v́ theo anh triết để sống chứ không phải để học. Như bây giờ chúng ta đang sống cho một quan niệm triết lư và chỉ sự sống đó mới quan trọng thôi. Những kiến thức triết lư khác chỉ là phù phiếm xa xỉ.) Về những điều em phải nói với gia đ́nh anh nghĩ hoàn toàn tùy thuộc ở em. Em sẽ kiên nhẫn giải thích hay bày tỏ quyết liệt việc em về với anh, chắc em đủ khôn ngoan, tế nhị và can đảm để làm. Anh biết đây là một thử thách lớn đối với em, cả với anh nữa. Tư tưởng và hành động thường cách nhau trời vực. Và đó cũng là thảm kịch của nhân loại, một thứ nhân loại yếu đuối và hèn nhát muôn thuở. Anh muốn anh và em vượt ra khỏi đám nhân loại đó. Điều thực tế sau cùng anh muốn nhắc lại. Anh chỉ là một công chức nghèo lương đủ sống hàng tháng, không có tài sản ǵ khác. Em về với anh em sẽ phải chia sẻ một đời sống đơn giản, thanh bạch, đôi khi túng thiếu nhưng nghệ sĩ, phóng đăng và thật tự do phiêu bồng. Em thấy đó, Anh đă viết cho em một lá thư thực tế, một cái đuôi thực tế xấu xí của lư tưởng tuyệt vời anh mơ ước. Anh phải đành ḷng làm vậy. Dù sao anh mong mỏi chúng ta sẽ vượt qua được hết và về với nhau trước Tết. Hai đứa sẽ cùng ăn một cái Tết riêng tư và chung cùng trong tuần trăng mật, bỏ tất cả mọi người khác ra bên lề hạnh phúc của hai đứa. Anh đợi thư em từng phút."
" Ngày 7 tháng 1 Vừa nhận được quà năm mới của em. Khăn em đan thật đẹp. Ḥa hợp trắng và đen như vậy là "tuyệt cú mèo" rồi, không chê vào đâu được. Anh mà quàng khăn em cho đi dạy chắc học tṛ mê tơi hết. Không biết em mất mấy ngày mới làm xong. Vừa đan vừa nhớ tới ông mô rứa. Vừa rồi anh qua trường lấy quà của em về, ghé vào quán uống nước và mở ra xem. Bà chủ quán thấy anh lôi khăn ra bèn khen: "Của cô mô gởi cho thầy mà đẹp quá. Tui chưa chộ cấy khăn mô đẹp dư cấy ni nơi tề". Em nghe giọng Huế vui không. Được khen chắc là nở mũi ra rồi phải không. Không biết em đă nhận được quà "hậu Noel" của anh chưa mà không thấy em nói ǵ cả. Thấy cách gói quà của em giống với cách gói của anh nên anh có cảm tưởng là em nhận được rồi. Nếu không, sự trùng hợp thật tuyệt diệu, chỉ có những người yêu nhau, nghĩ đến nhau thật nhiều mới có thể gặp nhau như thế. Chủ nhật vừa rồi anh gởi cho em lá thư cầu hôn, b́nh thường như tất cả những thư khác. Anh vẫn chủ trương phi h́nh thức, hoặc h́nh thức do chính ḿnh đặt ra trong ư hướng tự do. Chờ thư em thật khắc khoải. Anh đă vẽ vời thật nhiều với những chi tiết nhỏ nhặt nhất cho những ngày hợp chung sắp tới. Anh sẽ không sửa soạn trước ǵ hết. Anh muốn em trông thấy căn nhà nhỏ bừa băi anh đă sống. Anh muốn cùng với em sửa sang trang hoàng lại theo ư chung hai đứa. Anh muốn đi sắm với em từng món đồ nhỏ, chọn từng tấm vải màn, kê lại vị trí từng đồ đạc. Sự chung cùng sẽ có trong cả những điều nhỏ nhặt nhất. Và đó là sự chung cùng nồng nàn thâm sâu nhất của t́nh yêu, của gia đ́nh anh suốt một đời khao khát. Anh muốn sống lại một cái Tết cổ truyền có nồi bánh chưng bánh tét giao thừa, có bếp lửa, có xuất hành. Anh muốn chung cùng với em một tuần trăng mật lang thang trong mùa xuân. Anh muốn một ngàn lẻ một điều khác nữa, em biết không. Cho tới giờ này chắc em vẫn chưa nhận được thư cầu hôn của anh. Anh mong chờ biết mấy ngày em có mặt ở đây. Như một tri kỷ t́m đến một tri kỷ. Anh có tự do phóng đăng cùng trời của tâm hồn tây phương nhưng bản chất anh vẫn là tâm hồn đông phương yên lặng và sâu thẳm. Lư tưởng của anh bây giờ là điều hợp hai chiều bề đó trong đời sống ḿnh. Anh mong mỏi em chia sẻ được điều đó. Anh cầu mong em có đủ can đảm để t́m đến với nhau bất chấp mọi trở lực. Anh đang dọn ḿnh để đón em"
|
7- Khủng hoảng Chúng tôi đi thăm miếng đất mới mua của Hà Sĩ Phu. Nói là mua, thực ra chỉ là sang nhượng, viết giấy tay với nhau v́ không phải là đất sở hữu hợp pháp. Hà Sĩ Phu nói anh xuất thân là trung nông nên rất "khát đất" mặc dù hiện nay anh là một nhà khoa học và đă từng đi du học ở nước ngoài. Hà Sĩ Phu khát đất cũng có lư v́ căn nhà hiện nay anh ở quá chật chội. Đó chỉ là một pḥng trong một khu nhà tập thể của cơ quan. Căn pḥng nằm ở giữa, bị che chắn bởi các pḥng và khối nhà khác chung quanh, cửa mở ra hành lang nên lúc nào pḥng cũng tối nhờ nhờ dù mở cửa. Anh dùng kệ sách ngăn đôi, nửa ngoài làm pḥng khách, nửa trong làm pḥng ngủ và nơi làm việc. Dù ít đồ đạc nhưng đi trong nhà anh lúc nào cũng phải lách. Chỗ nấu bếp và toa lét đúng là bằng "lỗ mũi". Có dạo để thí nghiệm anh phải làm pḥng vô trùng trên trần nhà vệ sinh v́ không c̣n chỗ nào khác. Anh vốn là phó tiến sĩ sinh học tốt nghiệp ở nước ngoài và đă từng làm lănh đạo một phân viện của một cơ quan nghiên cứu khoa học của Trung Ương. Chúng tôi gồm 6 người: vợ chồng tôi, vợ chồng Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc và Mai Thái Lĩnh. Chúng tôi đi xe gắn máy, xuống khoảng một phần ba đèo rồi rẽ phải, theo đường ṃn đi ḷng ṿng qua mấy ngọn đồi, xuống một dốc đá lởm chởm rồi dựng xe lội bộ tiếp v́ không thể đi xe được nữa. Đến nơi, Hà Sĩ Phu vừa thở hào hển vừa giơ tay giới thiệu bao quát "lănh địa" của ḿnh. Chúng tôi nh́n mà ngao ngán. Đó là một khu đất khoảng gần một mẫu, dốc ngược từ dưới suối lên lưng chừng đồi thông. Một số cây hồng và café mới trồng bị cỏ phủ rợp, phải vạch ra mới thấy. Chủ cũ, người đă khai phá đất v́ nay không có điều kiện trông coi đă sang lại cho Hà Sĩ Phu với gía rất rẻ. Sang lại được là may v́ khó t́m được ai chịu vào đây, nơi cách xa thành phố hơn 10 cây số và đường khó đi. Không hiểu ai đă giới thiệu cho Hà Sĩ Phu và anh làm ǵ được với miếng đất "chó gặm này" Chúng tôi "tham quan" sơ sơ v́ chẳng có ǵ đáng xem cả. Hà Sĩ Phu lấy dao phát mở lối đi lên sườn đồi để kiếm chỗ bằng phẳng ngồi chơi. Thực ra đây là dịp để chúng tôi đi picnic cho thư giăn v́ thời gian gần đây đời sống quá ngột ngạt. Nơi ranh giới miếng đất của Hà Sĩ Phu với đồi thông có một chỗ khá bằng phẳng. Chúng tôi dọn dẹp sơ qua lấy chỗ ngồi và bày thức ăn mang theo. Bùi Minh Quốc mang theo chai rượu. Anh uống không nhiều và uống một tí đă đỏ mặt nhưng ngày nào cũng uống và nói chuyện với bạn bè phải có rượu. Anh uống rượu theo kiểu các thi sĩ ngày xưa. Uống để t́m thi hứng, để tâm trạng phấn chấn và câu chuyện thêm sôi nổi trong chếch choáng hơi men. Bùi Minh Quốc là một nhà thơ nổi tiếng rất sớm. Ngay từ hồi học trung học, bài thơ "Lên miền Tây" của anh đă được đưa vào chương tŕnh giáo khoa và các bạn bè cùng lứa đă phải học thơ anh. Bài thơ kêu gọi thanh niên đi khai phá vùng đất mới cho tổ quốc và được tuyên truyền phổ biến rầm rộ v́ đó là một bài thơ hay và đúng đường lối, chủ trương của Đảng. Mọi người cứ tưởng anh đă từng đi khai hoang và bài thơ là tác phẩm mang hơi thở của cuộc sống thực tế nhưng anh cho biết anh làm bài thơ khi đang ngồi trên ghế nhà trường. Anh vốn nhạy cảm, tài hoa và thực sự rung động về những ǵ cao cả của tổ quốc. Chính v́ thế anh đă cùng với người vợ trẻ, cũng là một nhà thơ, t́nh nguyện vào Nam chiến đấu, để lại đứa con gái đầu ḷng bé bỏng cho ông bà nuôi. Không phải v́ những lời tuyên truyền, những người như anh, tim có cùng nhịp đập với con tim của đất nước. Vợ anh đă hi sinh trong một trận càn, "Bài thơ hạnh phúc" anh viết khóc vợ, cùng với câu chuyện của vợ chồng anh đă trở thành một huyền thoại văn học trong những ngày băo táp của lịch sử. Bây giờ lịch sử đă sang trang nhưng những trang mới không đẹp như anh từng mơ tưởng, lại bị hoen ố, không phải bởi âm mưu của kẻ thù mà chính bởi bàn tay của đồng chí anh, những người chiến thắng. Anh đau đớn đánh vần lại từng chữ "Không có ǵ quí hơn độc lập tự do" và h́nh ảnh "mẹ đào hầm dưới tầm đại bác" trong thơ anh nay tiếp tục "c̣ng lưng dưới chồng đơn khiếu nại" hay "phều phào nhờ ơn trên". Bản thân anh v́ đ̣i hỏi tự do tư tưởng, tự do sáng tác, tự do ngôn luận và báo chí, xuất bản đă cùng với tôi lao vào một cuộc đấu tranh với những kẻ có quyền lực và cũng như tôi, anh đă bị xử lư kỷ luật cách chức, khai trừ Đảng. Hiện nay Bùi Minh Quốc c̣n có một mối lo khác làm anh phiền muộn. Anh vừa cưới vợ mới, chỗ ở tạm tại cơ quan sắp bị lấy lại nên anh phải chạy xin cấp nhà. Trụ sở Hội Văn nghệ, một biệt thự cũ kỹ nhưng có đất chung quanh khá rộng sắp đem bán cho một công ty du lịch của tỉnh khác. Văn nghệ không cần bằng tiền đối với lănh đạo của xứ này. Những căn nhà "đàng hoàng to đẹp" đă được phân phối hết cho các vị có chức quyền từ lâu, anh là người mới đến, lại vừa bị kỷ luật nên dù với danh nghĩa là thủ trưởng một cơ quan cấp tỉnh, việc xin cấp nhà cũng không phải dễ. Anh đành muối mặt chạy vạy đến cơ quan này cơ quan khác, gặp ông này ông nọ để xin giải quyết. Biết sao được, nhà thơ cũng có vợ con, cũng cần nhà ở như ai. Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu là người miền Bắc. Mai Thái Lĩnh là người miền Nam như tôi nhưng hoàn cảnh anh không có ǵ giống tôi và dĩ nhiên càng khác hai người kia. Trong chiến tranh, bố Mai Thái Lĩnh mất tích từ khi anh c̣n nằm trong bụng mẹ, Mẹ anh đi bước nữa và trở thành nhà tư sản có tiếng, làm chủ mấy khách sạn lớn ở xứ du lịch này. Sau này anh mới biết bố anh không chết mà tập kết ra Bắc, là một cán bộ Cộng sản. Không biết có phải do ḍng máu của bố hay do nhận thức của bản thân hoặc do cả hai mà khi trưởng thành, anh đă tham gia các phong trào đấu tranh đô thị của sinh viên học sinh và sau đó từ bỏ chức giảng viên ở trường đại học để thoát ly vào rừng theo cách mạng. Ngày chiến thắng, cũng như tôi, về tư tưởng anh thuộc loại "đỏ hơn Cộng sản". Anh không chịu về nhà ở mà c̣n vận động mẹ hiến toàn bộ tài sản cho Nhà nước, trong đó có một khách sạn mẹ dành cho anh. Anh đă được cử giữ nhiều chức vụ khá quan trọng trong ngành giáo dục cũng như các tổ chức đoàn thể, các tổ chức dân cử và đă được đi tham quan các nước Đông Âu xă hội chủ nghĩa rất sớm để về truyên truyền. Tuy thế, cũng như Hà Sĩ Phu, anh không được kết nạp Đảng v́ có tác phong tiểu tư sản. Khác với Bùi Minh Quốc và tôi, chúng tôi cũng là tiểu tư sản và đă gia nhập Đảng từ rất sớm, có lẽ trong hoàn cảnh thử thách đặc biệt mà Đảng cần chúng tôi hơn là chúng tôi cần Đảng mặc dù chúng tôi cũng hoàn toàn tự nguyện. Mai Thái Lĩnh là một cây bút lư luận sắc bén. Anh viết nhiều bài báo rất đặc sắc. Với tư tưởng cấp tiến và tự do, anh là một trong những người đầu tiên viết bài yêu cầu tách Đảng ra khỏi quyền lực, luật hóa hoạt động của Đảng để Đảng không c̣n là một thứ siêu quyền lực sẽ trở nên độc đoán và sai lầm, làm chậm sự phát triển của đất nước. Những bài viết này lập tức bị phản ứng gay gắt. Anh đă bị lănh đạo cho người viết bài công kích và không được trả lời. Từ đó người ta nh́n anh bằng một con mắt khác. Càng ngày anh càng thấy rơ những tổ chức quyền lực gọi là nhân dân mà anh là thành viên lănh đạo đă không làm được ǵ trong việc chống tham nhũng, xây dựng và phát triển đất nước mà chỉ là một thứ trang trí dân chủ h́nh thức. Mọi việc từ nhỏ đến lớn đều do Đảng quyết định. Anh dứt khoát từ bỏ chức vụ cuối cùng của ḿnh trong bộ máy là Phó chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân Thành phố để về làm dân thường. May cho anh là anh đă đ̣i lại được căn nhà để ở và mua bán. Tuy anh và mẹ đă hiến nhiều nhà cửa, khách sạn cho Nhà nước nhưng đ̣i lại một căn để ở không phải dễ v́ các đồng chí đă được bố trí vào ở không chịu dọn đi. Bây giờ anh mới thấy ḿnh dại. Dù sao anh cũng đă kịp mở mắt. Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Mai Thái Lĩnh và tôi, bốn người có xuất thân và quá tŕnh, tính cách, sở trường, hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau nhưng chúng tôi đă dần dần họp lại thành một nhóm. Điều đă gắn kết chúng tôi là khát vọng tự do. Đó chính là "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu" trong hoàn cảnh mới của đất nước. Chúng tôi đă là hạt nhân lănh đạo trong những cuộc đấu tranh trước đây và đến nay vẫn c̣n tiếp tục chia sẻ quan điểm về những vấn đề chung mặc dù chúng tôi không ở trong một tổ chức nào cả. Chúng tôi ngồi trên thảm cỏ dưới tán thông chuyện tṛ. Những cuộc nói chuyện bốn người như thế này từ trước đến nay chúng tôi vẫn có luôn và thường gọi đùa là họp bộ tham mưu hay bộ chính trị. Bây giờ chúng tôi chẳng c̣n ǵ bàn bạc để đấu đá nữa. Cuộc đụng độ vừa qua là một cuộc đấu không cân sức và thế cờ đă ngă ngũ, chúng tôi tạm thời thất bại. Hội văn nghệ ở đây đă ră đám. Bạn bè văn nghệ các nơi đều bị khống chế hay đă vào khuôn phép. Báo chí đều nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của Đảng và Nhà nước và được lệnh cấm đăng bài của chúng tôi. Đúng là một giai đoạn thoái trào. Bùi Minh Quốc khuyên Mai Thái Lĩnh không nên rút ra khỏi Hội Đồng Nhân Dân v́ dù sao có một người tốt trong bộ máy vẫn c̣n hơn không. Lĩnh không đồng ư v́ anh đă hết ảo tưởng. Quả thực anh không làm được ǵ cả và khi tiếp xúc với cử tri, người dân chất vấn anh bắt đầu thấy xấu hổ dù anh là một trong những đại biểu Hội đồng Nhân Dân hiếm hoi được cử tri yêu mến và tin cậy. Bài viết "Dắt tay nhau đi... " của Hà Sĩ Phu vẫn lai rai bị các báo cho người viết bài công kích mà anh th́ đừng ḥng trả lời. Anh ví von ḿnh giống như một vơ sĩ lên đài nhưng hai tay bị trói quặt ra đằng sau và đối phương cứ tha hồ thay nhau tấn công hay cùng hùa vào một lúc đánh hội đồng. Ôi, cái gọi là tự do báo chí ở xứ này mới thật mỉa mai. Chả trách anh t́m vào mảnh đất xương xẩu trong xó rừng này để tha hồ tự do vật lộn với cỏ cây đât đá. Tôi nh́n bàn tay nhỏ nhắn của Hà Sĩ Phu và con dao phát anh quăng bên cạnh mà cảm thấy chua chát. Khoa học không được, văn nghệ không xong, tư tưởng bị cấm đoán, Hà Sĩ Phu có thể nào thành công trên mảnh đất chó gặm này không, cho dù anh là nhà sinh vật học. Chúng tôi ngồi chơi nói chuyện cho đến xế chiều. Dù sao giữa rừng thông và gío ngàn chúng tôi cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút tuy câu chuyện của chúng tôi chẳng làm sáng tỏ thêm được vấn đề ǵ.
|
8- Đan Tâm - Những lá thư t́nh hai mươi năm trước
"Ngày 18 tháng 1 Sáng chủ nhật bức rứt. Anh thấy nóng mặt khi đọc thư em. Anh có cảm tưởng như đang bị khiêu khích. Anh muốn nói ra những lời cuồng nộ cay đắng. Anh vốn là đứa luôn luôn cực đoan. Anh muốn em dẫm qua tất cả mọi trở ngại, dẫm nát hết bằng gót chân sắt thép, dẫm cho tan tành để đi lên như cuồng phong băo tố. Tại sao luôn là trở lực, trách nhiệm, ràng buộc, cả nể. Những cái đó là ǵ. Bao nhiêu người đă khốn khổ v́ chúng. Em đă khốn khó. Anh đă khốn khó. Chưa đủ sao. Chưa đủ sao em. Hăy bứt tung đi. Hăy xé nát đi. Nghiến răng, cắn môi, nén lương tâm lại mà bứt mà xé. Lương tâm là một thói quen bị nhiễm độc, hèn nhát, hủ lậu. Người ta bám vào nó để sống. Chiến đấu tuyệt vọng một cách cùng quẫn v́ nó. Nhưng mà em biết không. Mỗi người chỉ có một đời để sống. Mỗi người chỉ sống được cho ḿnh chứ không cho ai khác. Trừ những tri kỷ hiếm hoi trong thiên cổ ngh́n sau. Tất cả chỉ là giả tạo, lừa dối, đóng kịch, bịp bợm. Bao nhiêu năm rồi em khổ đau, cô đơn, cùng khốn. Em sống cho người khác đó. Em biết không. Em đă sống cho trách nhiệm, ràng buộc, cả nể. Em tự hủy hoại tiêu ṃn trong từng giờ từng phút giữa đời. Những người đó là ai. Bố mẹ, em út, bằng hữu, những người quen biết, các bà soeur ông cha của em chăng. Em có chọn lựa gia đ́nh, bố mẹ, em út không. Em bị quăng vào đó. Tư tưởng hiện sinh cũ rích. Nhưng mấy ai đă dám sống cho những tư tưởng như thế. Phải tạo lập gia đ́nh mới, anh em mới. Nếu không sẽ suốt đời quẩn quanh làm khổ nhau. Những kẻ không hiểu nhau. Những kẻ đố kỵ tủn mủn. Những kẻ ích kỷ hẹp ḥi độc đóan. Kinh nghiệm bản thân của em c̣n đó, từng đêm từng ngày, trên hồn trên xác. Chưa đủ cho em sao. Can đảm của em đâu. Phóng túng của em đâu. Ư chí của em đâu. Tại sao em không có quyền làm điều này điều nọ v́ người này người khác. Tự do của em đâu nữa. Không có phân vân do dự chần chờ lần lữa nữa. Không có suy tính thiệt hơn ǵ hết. Quá nhiều rồi. Quá nhiều rồi em biết không. Em thấy đó, anh đă cuồng nộ cay đắng. Anh thấy nóng mặt như bị khiêu khích v́ phải đối diện với những trở lực của em. Những trở lực anh thù ghét khinh miệt và muốn dẫm cho tan tành. Như anh đă từng dẫm qua trong quá khứ của đời ḿnh. Đó là bản chất, là hướng tới, là chính cuộc sống của anh nữa. Anh sẽ tiếp tục dẫm nát, bứt tung, xé rách những khung khổ hẹp ḥi đốn mạt. Cho nên anh mong chờ biết mấy ở em. Ở tri kỷ của anh. Hăy mặc xác chúng nó, bất kể chúng nó là ai. Hăy bỏ lại đằng sau tất cả. Họ phải chịu trách nhiệm những ǵ thuộc về họ. Họ phải chịu đựng như em đă chịu đựng. Em đă nói không hề sợ tiếng bất hiếu vô ơn kia mà. Em có đủ sức để thực hiện những điều em nghĩ em nói không. Chỉ có hành động mới có gía trị thôi. Tư tưởng không hành động chỉ là những thứ xa xỉ, làm dáng, hay nguồn gốc của khổ đau hối tiếc. Anh mong chờ em có đủ can đảm để dứt khoát bỏ lại đằng sau mọi chuyện để ḿnh có thể về với nhau trước tết và thể hiện những ǵ ḿnh đă vẽ vời ao ước. Hăy giải thích đi nếu em muốn và có thể làm được. Hăy im lặng và hành động nếu thấy không cần hay giải thích vô hiệu quả. Có nghĩa ǵ điều đó đâu. Những ngộ nhận cố chấp hẹp ḥi. Anh đă viết ra ư ḿnh dưới một h́nh thức quá khích nhất. Nếu em không thể hiểu hay không chấp nhận được anh. Nếu em thấy rằng anh quá vô luân, ích kỷ. Nếu em thấy rằng anh chỉ coi trọng có anh có em và khinh thường hết thảy những người khác, kể cả người thân của em. Anh mong em có đủ sáng suốt và tự do để quyết định một thái độ, dù là sự tuyệt giao đi nữa. Anh có thể ôn ḥa hơn. Anh có thể chứng tỏ cho em thấy cái lương tâm xây dựng trên căn bản khác của anh. Nhưng anh muốn cho em thấy khía cạnh cực đoan nhất của tâm hồn anh. V́ lúc nào anh cũng muốn sống cho đến tận đáy vực đỉnh trời của sự sống. Như thế em hăy suy nghĩ lần cuối và chọn lựa dứt khoát. Nếu em đồng ư với anh, anh sẽ về Sài G̣n đón em lên đây trước Tết với bất cứ gía nào. Không lư do ǵ có thể ngăn cản được chúng ta. Em hăy trả lời anh bằng điện tín v́ chỉ c̣n 10 ngày nữa, đến 28/1 này anh nghỉ Tết, anh sẽ về Sài G̣n và chúng ḿnh sẽ lên đây vài ngày sau đó. Nếu v́ bất cứ điều ǵ em không thể thực hiện được hoàn toàn điều đó, lá thư này sẽ là lá thư cuối cùng đến với em. Và chúng ta mỗi đứa sẽ trở về với chính ḿnh để gặm nhấm hay thể nghiệm đời ḿnh theo những hướng khác trong hối tiếc và mất mát. Anh muốn quyết liệt như thế và chọn thời gian trước Tết như một mốc giới không thể thay đổi v́ anh coi đó là một thử thách để trắc nghiệm năng lực và điều kiện cho cuộc sống chung ngoại hạng. Hơn nữa anh không muốn kéo dài thời gian. Thời gian không ích ǵ trong trường hợp này. Những lần lữa trong quá khứ đă làm anh tiêu ṃn tuyệt vọng và chỉ là bằng chứng của sự yếu đuối hèn nhát. Anh nghĩ đây là cơ hội sau cùng cho hai đứa. Chúng ta sẽ có nhau hay mất nhau vĩnh viễn. Điều đó hoàn toàn tùy thuộc ở em ở anh. Không ai khác. Anh muốn được nằm bên em, hôn em lên môi lên trán để nói lời gai lửa trong thư. Anh rất nóng ruột mong chờ của em"
" Ngày 21 tháng 1 Anh vừa trải qua một buổi chiều khủng khiếp. Một cơn lốc xoáy cuồng nộ cuốn qua hồn anh. Anh không c̣n sức để chống chỏi. Tưởng ḿnh như sắp tử thương, hồn xác đều ngất ngư rướm máu. Cuối cùng anh đă tự giải thoát bằng cách viết nhật kư. Viết bằng máu và hơi thở dập dồn sôi sục. Viết bằng mấy đầu ngón tay điên cuồng và tim óc tê điếng. Những điều viết ra như máu ói trong cơn thổ huyết. Đọc lại thấy rợn người. Như thấy tim óc ḿnh đổ ra bầy nhầy tung tóe. Bây giờ th́ mọi sự qua rồi. Chợt có ư muốn viết cho em từng ư nghĩ nhỏ trong từng giờ từng phút. Thấy niềm vui bừng dậy và anh thực hiện ngay. C̣n ǵ vui bằng người yêu nghĩ đến người yêu, tri kỷ nghĩ đến tri kỷ. Anh chợt b́nh yên vô cùng. Cơn khủng hoảng ban chiều qua đi không c̣n dấu vết. Lịch sử đời anh là lịch sử của những cơn đau ngh́n năm như thế trở giấc. Rồi em đọc nhật kư của anh em sẽ thấy. Chữ viết như móng tay cào cấu. Máu rớm trên từng nét từng lời. Không có lúc nào đọc lại mà anh không thấy nổi da gà, xót thương cho ḿnh, xót thương cho ḿnh trọn đời khát khao t́m kiếm tuyệt vọng. Cơn đau ban chiều là tại em đó. Tại anh nghĩ về em nhiều quá. Nghĩ đến quẩn quanh. Rồi động chạm đến vết thương muôn năm của anh. Rồi cơn đau trở ḿnh không ǵ cưỡng nổi. Trong những lúc như thế anh không làm được ǵ. Không biết ḿnh suy nghĩ ǵ. Muốn hàng trăm điều trái ngược nhau. Nhức buốt tới thần kinh tủy năo. Quay cuồng choáng váng. Những tranh chấp điên rồ xâu xé tâm can. Nỗi bơ vơ cùng khốn cắm sâu vào xương da. Thân xác uất ức ngẹn ngào. Dở sống dở chết. Như đang bị lăng tŕ tùng xẻo cả hồn lẫn xác. Và lúc đó chỉ có cách viết ra những ư nghĩ mê cuồng điên đảo mới có thể làm dịu cơn đau xuống. Nhiều lúc t́nh trạng đó kéo dài đến mấy ngày và anh không c̣n biết anh là ai nữa. Bứt rứt khổ sở. Sống như mộng du dưới chín tầng địa ngục. Bây giờ th́ b́nh yên ghê lắm. Nh́n bông cúc trắng của em gởi cho rung động trước mặt thấy đẹp và ấm ḷng vô cùng. Cái b́nh nhỏ của em bị một con bé học tṛ đánh cắp mất. Anh để trên bàn nó thấy xin măi anh không cho. Anh bảo của người khác tặng nên không thể cho lại được. Rồi nó lén ăn cắp, đ̣i không chịu trả. Anh phải cắm hoa của em vào cái kính xe Yamaha trông cũng lạ mắt. Để anh vẽ em coi. Không giống lắm nhưng gần như vậy đó."
"Ngày 22 tháng 1 - Buổi sáng Đang dạy ở lớp đệ tam th́ có người bạn vào mượn giờ để làm điểm. Ra ngồi ở pḥng giáo sư viết cho em. Sáng nay đi dạy tự nhiên muốn nói nhiều kinh khủng dù học tṛ lơ đăng. Bị lôi cuốn bởi một đam mê nào lạ lùng. Ư nghĩ không biết từ đâu tới. Nói và quên ḿnh đă nói ǵ. Tự nhiên anh thấy ḿnh ǵa đi, cằn cỗi mỏi ṃn khi đối diện với lớp học. Toàn một lũ con gái mới lớn. Háo hức, ồn ào, cuồng nhiệt, vô tâm, lười biếng. Tuổi của anh đă đi qua. Bây giờ anh phải đóng vai cảnh sát, đóng vai thầy học, đóng vai người giữ trật tự, đóng vai người uốn nắn. Đôi khi nói như một lương tâm trong gío lốc. Tư thế của anh phải làm như vậy. Dù anh có thể cùng trời phóng đăng. Dù một ngàn lần những đứa con gái kia cũng không theo kịp anh cuồng nhiệt hăm hở.
10giờ 25 phút trong lớp đệ thất.
Cho bọn nhóc con làm luận. Người ta chia anh dạy đến ba lớp đệ thất, chỉ có một lớp đệ tam v́ viện cớ anh về trễ dù anh là giáo sư việt văn đệ nhị cấp thâm niên nhất trường. Cũng hay v́ anh đang lười và mấy lớp đệ thất rất giỏi, rất thông minh, rất dễ thương trừ một lớp thượng quá im lặng khờ khạo. Giờ chơi nhận được thư của em. Đọc thư của em trong lớp. Vừa đọc vừa gơ bàn cho tụi nó im lặng. Bây giờ bọn nhóc đă cắm cúi làm bài. Chúng nó làm luận để nộp cho anh. Anh làm bài luận "tả tâm trạng của một người đang yêu muốn lấy người yêu làm vợ không cần h́nh thức cưới hỏi" để nộp cho em đây. Xin cô giáo nới tay chấm rộng cho anh nhờ với. Lần trước trả lời thư em anh đă viết với giọng mà anh gọi là "cuồng nộ và cay đắng". Như lời cuối thư, đáng lư anh phải nằm bên em.,vuốt ve em lên tóc lên má, hôn em lên ngực lên bụng và nói với em thật nhẹ thật êm như hơi thở, để cho điều anh nói bớt gai góc buốt nhói. Rất tiếc anh đă không làm được như thế. Và anh sợ rằng em có thể ngộ nhận. Thứ ngộ nhận vực sâu sông núi ngăn cách người với người, đẩy xa người ra ngoài ngàn dặm, đổ lên người thù ghét oán hờn. Dù thế nào chăng nữa, có nói có khác đi, điều anh muốn nói bao giờ cũng đinh ninh sắt đá không thể chuyển đổi. Bởi không phải anh nói ra trong một cơn bốc đồng. Anh đă mở ḷng ra để bầy tỏ với em những ǵ anh đă nuôi dưỡng và chăm bón qua bao nhiêu phong trần khốn khó giữa cuộc làm người của anh. Bây giờ anh thèm khát vô cùng có em ở đây. Nếu thứ sáu này em lên đây dự đám cưới của bạn em th́ quả là một cơ hội tốt. Hôm trước bạn em đến đưa thiệp mời, tự nhiên cô bảo anh là thứ sáu này em sẽ lên. Như vậy bạn em đă biết chuyện của chúng ḿnh. Nếu thứ sáu này em lên đây, anh sẽ t́m đủ mọi cách để giữ em lại vĩnh viễn ở đây: Anh mong muốn biết chừng nào ḿnh sẽ ăn Tết chung với nhau trong căn nhà nhỏ bừa băi ấm cúng anh đă sống. Từ trước Tết nhất, lễ lạc đối với anh chẳng có nghĩa ǵ, anh vẩn cho đời anh được đánh dấu bằng những mốc giới khác. Nhưng tự dưng cảm thấy Tết này không có em anh sẽ bơ vơ đến chừng nào. Anh cũng không muốn ăn Tết với em ở Sài G̣n v́ hai đứa sẽ thiếu tự do, thiếu riêng tư và thừa lang thang đầu đường góc quán. Trong một trường hợp nào khác anh sẽ đam mê lang thang hơn ai hết v́ bản chất anh như bạn bè vẫn nói là bản chất chung thân ngựa hoang. Nhưng bây giờ anh khao khát gia đ́nh, khao khát mái nhà, khao khát vợ hiền. Anh muốn được ôm ấp em suốt ngày, muốn em làm cơm cho hai đứa ăn, muốn anh chải tóc cho em, muốn hát ru cho em ngủ, muốn hai đứa vỗ về nhau trên từng ngón tay môi hôn, muốn chia sẻ nhau xương thịt. Tết này không có em như thế chắc anh sẽ điên rồ mê dại, sẽ đi hoang phá phách, sẽ làm những điều anh không bao giờ ngờ tới nghĩ tới. Anh là đứa có thể làm bất cứ chuyện ǵ trong những cơn điên như thế. Không phải anh yếu đuối, thiếu kiên cường bền vững. Nhưng anh đă quá đầy khổ đau tuyệt vọng. Anh muốn không lệ thuộc đời hơn nữa. Anh sẽ thắng hay anh sẽ phá cho tan tành hủy nát. Rồi chết đi như một mặt trời đẫm máu. Em hiểu anh không. Em tri kỷ tin cậy của anh. Anh đặt câu hỏi là anh đă hao ṃn hoài nghi rồi đó. Và sợ hăi khổ tâm nữa. Em biết không. Nếu thứ sáu này em không lên, anh định sẽ về Sài G̣n đón em lên nhưng h́nh như mấy ngày gần Tết không thể nào mua vé máy bay được và anh em phải ở lại dưới đó cho đến qua Tết, anh chẳng muốn tí nào. Thà anh ở lại đây, em ở dưới đó, cô đơn khổ sở mong mỏi vọng về nhau, c̣n hơn là có nhau hời hợt thiếu thốn, có nhau lang thang mỏi nản. Em thấy đó, anh đă nghĩ đă nói về anh quá nhiều nhưng anh nghĩ nói cho anh là cho em. Em đă vào trong máu xương hơi thở tim óc hi vọng mai sau của anh. Anh nói về anh là nói ra cái chung cùng chia sẻ. Em hiểu không em của tôi ơi bé nhỏ yếu đuối. Hăy từ bỏ rũ sạch hết mọi liên hệ ràng buộc trách nhiệm đi. Có nhau là có mặt trời ánh sáng niềm vui thiên đường rồi. C̣n cần điều ǵ khác đâu em. Anh cầu nguyện theo cách của anh cho em được quên được nhận và đủ can đảm để đi tràn bước tới.
11giờ kém 12 đêm Buổi chiều sơn lại mấy cái cửa. Tự nhiên muốn sửa soạn để đón em. Sửa soạn để ăn Tết lần thứ nhất trong đời. Dù là nhà thuê, dù là tha hương, anh vẫn cảm thấy một cái ǵ đó thân thuộc êm đềm. Một t́nh cảm khác lạ chớm lên trong ḷng anh. Anh thấy ḿnh trở nên tầm thường như bao kẻ khác. Và đối với anh làm được điều tầm thường lại chính là làm được điều bất thường, phi thường. Bởi anh lúc nào cũng muốn vượt thoát, độc đáo, khai phá, phủ nhận. Anh đồng ư với em có nhiều h́nh thức vẫn có ư nghĩa tuyệt diệu của nó. Nhưng phải là h́nh thức ḿnh chấp nhận hay đặt ra v́ cảm nhận được tiếng nói huyền bí của nó. Thí dụ bàn tay t́m nhau trong bóng tối, môi hôn lúc biệt nhau, ngọn nến trong đêm tân hôn, lửa trên tay em đốt thuốc trên môi anh, quán café buổi chiều…, những h́nh thức đó làm nên bền chặt, tư riêng, thần thánh.. .. Đang sơn cửa th́ một bọn con gái học tṛ tới chơi ùa vào dành cọ để sơn. Có đứa hỏi thầy sơn nhà để cưới vợ phải không, anh gật đầu. Nó hỏi thêm thầy cưới vợ rồi có đẻ con không. Anh bảo để hỏi lại vợ thầy đă. Có học tṛ nhiều khi cũng vui. Học tṛ tỉnh nhỏ ngoan và dễ thương. Nhiều đứa thân với anh như anh em trong nhà. Lúc nào có chuyện ǵ như dọn nhà, việc làm lặt vặt, tụi nó cũng tới làm giúp. Anh nghĩ phải vui với nghề mới có thể yêu nghề được. Phải tạo một tương quan thầy tṛ đủ thân t́nh để việc đi dạy khỏi trở thành việc bán chữ. Anh tin ḿnh có thể thành công và t́m thấy niềm vui trong nghề này nếu chỉ dạy ít, không bị mệt nhọc làm cho chán nản. Anh thấy ḿnh có khả năng chinh phục và hướng dẫn học tṛ trong tinh thần đích thực của một nhà giáo. Hôm nay là thứ năm rồi, không biết ngày mai em có lên không. Anh mong chờ từng phút. Nhưng anh sẽ không đi đón em đâu. V́ thế nào bạn em cũng đi đón em với nhiều người khác. Anh không muốn bị chia sẻ trong lần gặp mặt này. Anh sẽ gặp em sau đó. Riêng em thôi. Riêng anh thôi. Riêng hai đứa. Gặp nhau cho thật đầy, thật vỡ bờ, thật cuồng nhiệt. Mà em có lên không em. C̣n ngày mai nữa thôi. Em có lên với anh không em. Mấy ngày nay không biết anh đă tự hỏi như thế bao lần rồi. Chuuyện của ḿnh, có cái ǵ có thể xảy ra ngoài tầm tay của hai đứa không. Có thứ định mệnh đáng ghét nào chen vào để làm lệch đi con đường ḿnh dự tính. Anh không tin định mệnh nhưng anh nhận có những t́nh cờ lạ lùng làm thay đổi hết mọi chuyện. Như t́nh cờ anh đến với em ở Sài G̣n. Như những t́nh cờ khác trong quá khứ của anh. Chỉ trong khoảnh khắc, đời sống đă đi vào những ngă rẽ không ngờ tới, không kiểm soát được. Từ hôm qua anh thấy vui khi nghĩ đến, viết thư cho em. Một nỗi b́nh an đằm thắm thấm dần vào nghĩ tưởng. Trước đó lúc nào cũng bứt rứt dằn vặt không lúc nào yên được. Chưa bao giờ anh nghĩ đến ai nhiều, dài như nghĩ đến em bây giờ. Không một phút nào quên trong từng hơi thở tỉnh thức và mê quên chập chờn. Anh không ví von hay làm văn khi nói em đă vào trong tim óc hơi thở sự sống của anh. Đó là điều có thực. Mấy hôm nay anh không gửi thư cho em v́ nghĩ em sắp lên. Anh không muốn thư anh xuống bơ vơ dưới đó, nằm trong tay một người nào khác. Anh muốn trao gởi vào tay em thôi. Cái thư em nói đó đă thất lạc thật rồi. Nó xấu số quá. Không biết bây giờ nó đang co ro ở một góc xó nào với nét chữ lời ư em nóng bỏng trong ḷng. Em cầu nguyện cho nó đi. Những thư khác anh đều nhận được. Trong trường nhiều đứa ghét anh lắm. Anh chẳng thèm đếm xỉa đến chúng nó. Anh coi chúng như chim sâu chim sẻ không thể hiểu được chí của đại bàng. Nhiều khi chúng nó ức v́ thế. Anh là đứa kiêu ngạo ngông cuồng, coi trời không bằng nửa con mắt. Có thể chúng nó chơi khăm dấu thư anh cũng nên. Nhưng không chắc chúng nó chơi tṛ hạ cấp như thế đâu. Thôi coi như ḿnh có một đứa con xấu số chết yểu. Em đừng buồn nghe. Anh hiểu em dù chưa đọc thư. Anh hiểu những điều em không viết trong thư nữa. Anh có khả năng đó. Không phải anh nói dóc để ḷe em đâu. Sự sáng suốt và bén nhạy của anh đă làm nhiều người sợ rồi đó. Em tin không.
1giờ 10 khuya. Lâu lắm mới có dịp thức khuya. Anh vừa hát lại mấy bài thích từ xưa. Tiếng hát về khuya. Ngậm ngùi. Nếu một mai anh sẽ qua đời. Đường em đi. Gửi gió cho mây ngàn bay. Dù hơi nghẹt mũi, hát không được hay nhưng thấy yêu vô cùng giọng hát cảm xúc của ḿnh trong đêm khuya. Mở cửa ra sân. Gío và trăng đều lạnh buốt. Gío lộng cuồng trong lá. Trăng cao và chơ vơ. Sao thu ḿnh thật nhỏ thật mờ. Trở vào nấu nước uống trà hút thuốc. Nghĩ về em liên miên. Lấy gương xuống soi chải thử nhiều kiểu tóc. Nhớ hôm nào ở Sài G̣n em ṿ rối tóc anh và bảo thích anh để tóc phủ xuống trán. Soi gương thấy ḿnh đẹp và phong trần. Nhiều lúc ngày xưa không biết yêu ai anh bèn tự yêu ḿnh. Tôi t́nh nhân của tôi thành thực không cùng. Tôi không phản trắc tôi. Tôi chung thủy với tôi. Tôi yêu dấu tôi. Tôi tự thương tôi với muôn ngàn xót đau. Tôi của tôi ơi. Trong nhật kư anh đă bao lần tự gọi ḿnh như thế đầy sủng ái, đầy thương yêu hối tiếc. Anh chợt nghĩ nếu v́ một lư do nào đó ḿnh không thể thực hiện dự ước chung cùng. Em sẽ xa anh. Anh sẽ xa em. Người sẽ xa người. Cuộc t́nh yểu mệnh. Vẽ vời gẫy đổ. Rồi sẽ ra sao. Khốn cùng hồng thủy cây rừng đá núi cát bể. Hai đứa có thể c̣n bám víu vào đâu để tin yêu mộng tưởng nữa không. Có thể làm lại cuộc đời, có thể xao xuyến v́ một người nào khác, có thể mở ḷng ra nữa không. Trời đất sẽ điêu tàn. Tin yêu sẽ dẫy chết. Người sẽ thành gỗ đá. Tương giao sẽ thui chột. Tri kỷ đă hư không. Có thể nào không em. Có thể nào không em của tôi ơi con chim én trắng bé nhỏ. Có lúc nào em nghĩ về anh một cách tầm thường ? Em lo sợ anh sẽ đổi dời dâu biển, sẽ thay ḷng đổi dạ. Em muốn có những bảo đảm ǵ khác trong cuộc chung đôi. Ngoài t́nh yêu và sự tự nguyện giao kết giữa hai đứa. Có bao giờ không em. Hăy thành thực đi. Con người không thể không có lúc tầm thường. Anh cũng thế nữa. Em là phận con gái sẽ thiệt tḥi. Anh vẫn nổi tiếng phóng đăng lang bạt. Có bao giờ em nghĩ thế không dù chỉ một chút thoáng qua rồi ăn năn hối tiếc. Em thấy đó anh lư tưởng hết sức mà cũng thực tế hết sức. Anh thành thực và can đảm nữa. Anh không quay mặt trốn chạy trước bất cứ điều ǵ. Phải nh́n vấn đề dưới mọi góc cạnh. Rồi chọn cho ḿnh một thái độ. Rồi dọn ḿnh để đến với nhau. Anh đă dọn ḿnh để đến với em. Thành tâm như người ta đến với Thượng đế. Em biết không em yếu đuối hay nghẹn lời của anh. Đừng giận anh điều ǵ hết. Anh phơi mở xác hồn cho em thấy đó. Thế là hôm nay anh đă viết cho em không biết bao nhiêu lần. Ư tràn như nước nguồn vỡ bờ đá núi. Bây giờ là 2giờ kém 20 phút khuya. Giấy sắp hết. Anh muốn những ḍng sau cùng phải đầy tin yêu, đầy nhiệt t́nh, đầy đói khát. Anh cầu nguyện theo cách của anh cho cuộc t́m về chung cùng sẽ phải có thực bằng bất cứ gía nào. Nghĩa là cầu nguyện bằng ư chí và phấn đấu. Và ngày mai em sẽ lên đây. Và anh sẽ giữ em lại bên anh vĩnh viễn. Mong chờ em trong giấc ngủ. Mong chờ em khi thức giấc. Mong chờ em bằng hết thảy vốn liếng mong chờ của một người yêu cái chết và hư không"
|
9* Thiếu phụ bán bánh ḿ
Dạo gần đây ở xóm tôi có người bán bánh ḿ dạo. Đây là điều lạ v́ từ trước chưa thấy ai bán như thế này cả. Ở xứ lạnh này phải dậy sớm, nhất là những hôm trời mưa gío, để đi bán rong là nghề chẳng ai muốn làm. Lại phải dậy đi thật sớm, nếu không, đến giờ các quán đă có bánh ḿ bỏ mối th́ cũng khó bán. Người bán bánh ḿ dạo này lại là một thiếu phụ, tôi đoán thế, khá xinh đẹp. Từ trước tôi vẫn ra quán đầu đường mua nhưng nay có người đến rao tận cổng tôi cũng mua thử, khỏi phải ra đường. Bánh ḿ mới ra ḷ, lại được ủ nóng cũng khá hấp dẫn. Chị bán bánh ḿ cũng c̣n trẻ, có lẽ chỉ hơn 30. Chị đi xe đạp, đèo đằng sau một giỏ lớn trong có bao vải đựng bánh ḿ. V́ sáng trời lạnh, chị lúc nào cũng mặc áo khoác, quấn khăn trùm đầu và mặt. Tuy thế g̣ má chị ửng hồng v́ vận động nhiều, đôi mắt ướt long lanh và bao giờ cũng rất tươi với hàm răng trắng bóng. Qua vài lần mua tôi và chị cũng nói chuyện đôi câu. Chị cho biết chị là công nhân viên, chồng cũng làm cơ quan nhưng v́ nhà khó khăn, có 2 con nhỏ nên phải đi bán bánh để kiếm thêm. Tôi càng ngạc nhiên v́ công nhân viên ít ai chịu làm thêm kiểu này, nhất là phụ nữ. Hoặc họ bỏ cơ quan ra mua bán chạy chợ hoặc nhận hàng về nhà đan lát. Chuyện bán bánh ḿ dạo có cái ǵ làm người ta sĩ diện nên không ai muốn làm. Vả lại, việc bán bánh ḿ dạo đ̣i hỏi một nghị lực lớn. Trong thời tiết luôn giá rét, phải dậy từ 4g sáng, đến ḷ lấy bánh rồi chở đi bán, dạo khắp hang cùng ngơ hẻm, miệng rao không ngớt. Ấy vậy mà chị bán ngày càng đắt hàng, có lẽ v́ giao tận nhà, bánh nóng ḍn. Ban đầu sau xe chị chỉ có một giỏ , dần dần tăng lên hai rồi ba giỏ . Chị phải làm một khung tre ở đằng sau xe đạp để có thể chở ba giỏ. Có lúc c̣n treo thêm một bao ở đằng trước tay lái. Chị c̣n cải tiến phương thức bán, đối với những nhà xa cổng như nhà tôi, bằng cách không đợi chủ nhà ra mua, không lấy tiền ngay mà nhà nào thường mua bao nhiêu ổ, chị cho vào bao ni lông treo ở cổng mỗi sáng, đến chủ nhật tính tiền một thể. Có lần chị hỏi tôi tên ǵ, làm việc ở đâu, tôi ậm ừ không trả lời. Mấy hôm sau gặp chị cười bảo đă biết tên của tôi rồi nhờ hỏi hàng xóm. Chị có vẻ muốn nói chuyện với tôi nhiều nhưng chị và tôi đều không có thời gian và không có hoàn cảnh thích hợp. Chị vội vàng bán để đi nơi khác và phải thanh toán xong số bánh để về c̣n kịp đi làm. Tôi cũng phải vào sửa soạn ăn sáng để đưa vợ đi dạy. Và người ta nói được ǵ trong khi trao đổi mua bán mấy ổ bánh ḿ?! Tuy nhiên mỗi lần gặp tôi vẫn có cảm tưởng ánh mắt chị muốn gởi gắm một điều ǵ, h́nh như là nỗi oán trách, sự cam chịu, niềm tự xót thương và cả sự chống chỏi trong tuyệt vọng. Dĩ nhiên đó là do tôi tự cảm thấy v́ chưa bao giờ chị nói điều ǵ rơ ràng. Có lẽ do tôi quá nhạy cảm hay chính v́ do tâm trạng của bản thân mà tôi suy đoán quá nhiều. Dù sao mỗi lần đối diện với chị, nh́n nụ cười rất tươi nhưng vẫn phảng phất một nét phiền muộn âm thầm tôi lại thấy có cái ǵ xót thương và bất lực. Một phụ nữ bán bánh ḿ dạo chưa phải là làm việc ǵ cực nhục lắm so với bao nhiêu hoàn cảnh khốn đốn của hàng triệu người trên đất nước này mà tôi đă từng biết, từng chứng kiến. Nhưng sự lương thiện và bươn chải của người phụ nữ xinh đẹp này làm tôi nao ḷng. Bản thân tôi cũng đang loay hoay bế tắc trong cảnh ngộ của ḿnh. Bỗng dưng tôi thấy những ǵ gọi là đấu tranh cho tự do dân chủ thật vô nghĩa khi người phụ nữ, người mẹ trẻ má đỏ hồng, mắt long lanh này mỗi ngày vẫn dậy sớm để con ở nhà, đạp xe đi trong giá rét để kiếm thêm mấy đồng mua sữa cho con. Và những lời hô hào tuyên truyền cho đường lối, chính sách, chế độ ưu việt này nọ lại càng trở nên lố bịch và rỗng tuếch. Đôi khi tôi muốn nói với chị một lời an ủi, một tiếng chia sẻ hay một điều ǵ đó mang tính đồng cảm nhưng tôi thấy ḿnh lúng túng và ngớ ngẩn nếu tự dưng thốt ra lời khi đang lấy ổ bánh ḿ và trả mấy đồng tiền lẻ. Mỗi ngày tôi càng cảm thấy khó khăn hơn khi gặp chị với sự thôi thúc kỳ lạ trong ḷng ḿnh. Thà không gặp c̣n hơn. Tôi quyết định không ra mua bánh ḿ của chị nữa. Tôi vẫn nghe tiếng rao của chị ngừng lại ngoài cổng một lúc lâu rồi xa dần khi ḷng tôi nhói buốt. Không lâu sau, tôi không c̣n nghe tiếng rao của chị nữa. Chị đă bỏ công việc hay chuyển sang bán ở vùng khác hay đă gặp sự cố ǵ, tôi không biết. Tôi cũng không biết tên chị, không biết nơi chị làm, không biết chị sẽ tiếp tục sống ra sao nhưng nụ-cười-rất-tươi-phiền-muộn-âm-thầm của chị vẫn ám ảnh và là nỗi đau rất lâu trong ḷng tôi.
|
10* Đan Tâm - Những lá thư t́nh hai mươi năm trước
"Khi em đi rồi Đáng lư anh không nên nói ra câu đó - Chúc em vui vẻ - Chưa bao giờ anh thấy ḿnh tầm thường như thế. Tầm thường. Nhỏ nhen. Ích kỷ. Độc ác nữa. Anh không muốn em được vui. Anh muốn em bứt rứt trong suốt bữa ăn khi nhớ tới câu nói của anh mỗi lúc t́nh cờ em được vui. Quả t́nh em đâu có muốn đi. Trường hợp vạn bất đắc dĩ. Tại sao anh buột miệng nói ra như thế. Ngay lúc lời thoát ra đầu môi anh thấy xấu hổ vô chừng. Câu nói đă bôi đen lên ḷng kiêu hănh và nhân cách của anh. Nhưng khi em rồi. Mũi dao nào đă đâm vào tâm hồn anh nhói buốt. Khoảng trống nào mở ra mênh mông. Biển đen nào tràn dâng hồng thủy. Cơn mê nào hốt hoảng đập cánh cao bay. Anh sững sờ đứng đó. Bàng hoàng chôn chân trong hư không. Anh đă nghĩ đến em từng phút của ngày tháng nơi đây. Cả trong giấc ngủ. Cả trong chập chờn. Cả trong mê hoảng. Cả trong thiếp quên. Anh không muốn nghĩ đến ai khác. Anh muốn quên hết. Anh quay lưng về những cuộc vui không có em. Chỉ hai đứa thôi. Giữa nắng trưa. Trong quán café. Trên phố khuya. Trong rạp chiếu bóng. Trong nơi trở về của mỗi đứa. Trong không gặp mặt. Trong trông chờ gặp mặt. Trong chia tay ngơ đêm. Anh khát khao tuyệt đối. Anh si mê nỗi chung cùng vô biên. Làm sao anh b́nh tâm khi nghĩ em sẽ đi vào một đám đông không có anh. Một đám đông chung quanh bàn tiệc. Một đám đông đàn ông hăm hở ư nghĩ đen trong đầu. Một đám đông ăn mặc bảnh bao chải chuốt vừa nhai ngồm ngoàm vừa tán tỉnh. Một đám đông cười hô hố. Môi cười của em sẽ nḥe nhoẹt trong đó. Lời nói của em sẽ quấn tṛn trong đó. H́nh hài em sẽ khuất sau những h́nh hài đẫy đà nhiều mỡ quần áo sang trọng. Trong giờ phút này anh bỗng ích kỷ lạ lùng. Anh muốn chiếm em cho riêng anh. Chiếm em và anh cho hai đứa. Không một ai khác. Dù là cha mẹ anh em bằng hữu thượng đế. Nên em đi rồi là vẽ vời dự tưởng đổ gục xuống. Sương mù dâng lên mù khơi. Anh không thấy em nữa. Em rơi hẫng xuống vực thẳm. Em ngă nhoài vào đêm sâu. Để anh chôn chân xuống đó. Ḷng nhức buốt với vết dao đâm. Một lúc nào khác anh sẽ là một trong số đám đông như đám đông tối nay chung quanh em. Không có ǵ khác. Nhưng bây giờ anh thù ghét ghê tởm đám đông đó. Giữa lúc này em là hạnh phúc, niềm chia sẻ, nỗi chung cùng, dự ước tương lai, trời mê say cho anh. Cuộc vui trong đám đông sẽ làm hoen ố hết. Điều đó làm đau ḷng hơn cả mất nhau. Em biết không. Em ngu khờ dại dột của anh. Em thấy đó. Anh bày tỏ một điều trái ngược hoàn toàn với những điều anh đă bày tỏ. Anh vốn là đứa phóng túng. Có ǵ phải bận tâm v́ một chuyện cỏn con b́nh thường như thế. Nhưng bây giờ là bây giờ thần thánh. Mỗi giây mỗi phút. Anh cho em cho em. Cho nhau cho nhau. Mê say chất ngất. Mọi nghĩ tưởng phản ứng của anh chỉ là hậu quả của nỗi mê say đó. Nên sau khi em đi rồi. Anh với vết dao nhói buốt trên phố đêm mhư một kẻ không hồn"
" Ngày 30 tháng 1 Ngh́n trùng xa cách. Tự dưng đề mấy chữ ngh́n trùng xa cách lên đầu thư. Ngh́n trùng sông núi. Ngh́n trùng tưởng nghĩ. Ngh́n trùng tuyệt vọng nữa. Không biết em đi đă mấy ngày rồi. Như vừa ra khỏi cơn mê. Mà em làm sao hiểu được nỗi tuyệt vọng khốn cùng của tôi. Ngày xưa mới lớn tôi mơ lấp bể vá trời, đi làm lịch sử, thắp sáng hào quang cho quê hương. Và đă bao nhiêu khốn khó mỏi ṃn. Bao nhiêu phấn đấu thần thánh. Và mọi sự đă rơi rụng. Tôi tuyệt vọng nhưng vẫn tiếp tục. Vẫn nuôi dưỡng đốm lửa nhỏ nhoi hiu hắt trong ḷng. Rồi tôi đưa tôi vào hư không. Bay bổng trên quê hương tủi cực máu lửa. Tách ĺa khỏi trần gian chấp tranh hèn mọn. Tôi sống cho tôi. Đi vào tôi. Quanh quẩn trong tôi. Mở ra một trời tôi phiêu diễu. Em biết đó. Tôi đă thay đổi. Nghĩa là tôi đến với em. Cảm thông. Hẹn ước.Vẽ vời. Tôi tưởng chúng ta sẽ giúp nhau bước tràn qua những biên giới đời sống, đi về chân trời tự do, sáng dựng. Niềm mong mỏi của tôi to rộng biết chừng nào. Tôi đă bày tỏ với em hết cả hồn xác. Tôi đă nói hết lời. Hết ư. Tôi dâng hiến cả khổ đau và nghị lực từ thuở biết làm người. Tôi tưởng em và tôi sẽ vượt qua hết. Và em thấy đó. Tôi đă chạm mặt với thực tế. Thứ thực tế tôi gớm ghiếc khinh bỉ. Tôi đă thua đậm, thua cay. Tôi đă thất bại. Điều tôi muốn làm thật vĩ đại nhưng cũng thật nhỏ nhoi khiêm tốn. V́ chỉ có tôi, có em và một vài người khác dính 1íu. Tôi không phải là kẻ mơ mộng hăo huyền. Tôi không yếu đuối lười nhác. Thế mà tôi đă thất bại. Tôi đă không thuyết phục, không giữ được em. Những xây đắp của tôi đă đổ gục xuống với một nhát chém ngang lưng. Không phải lần đầu tôi thất vọng. Nhưng tôi không hề muốn chấp nhận chân lư "người này là mối thất vọng của người khác" mà tôi đă t́m ra. Tôi muốn sửa đổi đời sống. Tôi muốn tạo ra chân lư mới. Và tôi đă thất bại. Thất vọng. Tuyệt vọng. Giờ phút này tôi không muốn đi t́m nguyên nhân. Tại tôi. Tại em. Tại những điều khốn nạn giữa đời. Tôi chưa nghĩ tới. Nhưng tôi đang biết, muốn biết, muốn nh́n ngắm tôi tuyệt vọng. Mà em làm sao hiểu được nỗi tuyệt vọng khốn cùng của tôi. Tôi kỳ cục. Khó tính. Điên rồ. Siêu việt. Những điều thật nhỏ, thật tầm thường đă quật tôi ngă xuống như một mănh tướng chiến bại v́ một cọng cỏ vướng chân. Bây giờ ngoài những lời cay đắng chua chát này tôi có c̣n ǵ để nói với em không. Tôi không biết nữa. Trong cuộc t́nh này tôi đă để cho lư trí dẫn đường. Lẽ nào lư trí cũng chết yểu như những t́nh cảm cuồng phóng tôi đă buông trong quá khứ. Tôi có c̣n ǵ để nói với em không. Em có c̣n ǵ để nói với tôi không Hay tôi chỉ là tôi. Tôi chỉ là tôi. Một đời tôi đói khát."
" Ngày 3 tháng 2 - 27 Tết. Muối đổ trong ḷng. Hôm qua lên tận trên Bưu điện, năn nỉ với ông nhân viên xin vào lục thư trong hộp thư riêng của trường để t́m thư em. Lật từng chiếc trong chồng thư cao ngất như núi. Và không có thư em. Không c̣n biết nghĩ ǵ nữa. Nỗi thất vọng c̣n âm ỉ gặm nhấm đâu đó. Nỗi cô đơn lẩn khuất đâu đó. Có c̣n ǵ. Không c̣n ǵ. Cho một cuộc t́nh đă chín. Tụi học tṛ rủ đi t́m mai. Phóng xe suốt ngày dưới nắng. Bản thượng. Rừng cây. Đua xe. Sục sạo. Bụi mù. Không t́m được một cành mai nào hết. Rừng cây ngh́n trùng. Biết em ở nơi nào. "T́m em như thể t́m chim. Chim bay bể bắc đi t́m bể nam". Nỗi cô đơn vẫn lẩn khuất đâu đó. Tại sao thế em. Anh không muốn yêu nhau là làm khổ nhau, Anh muốn nắm định mệnh ḿnh trong bàn tay năm ngón. Anh đă muốn và không muốn. Nhưng không ích ǵ hết. Lẽ nào con người lại bạc nhược bất lực như thế. Có lúc anh muốn quên em. Cho cuộc t́nh này vào hư không. Biến nó thành một kỷ niệm như bao nhiêu kỷ niệm khác trong đời. Anh không c̣n ở lứa tuổi muốn được khốn khổ v́ yêu nhau. Anh thấy ḿnh tuyệt vọng, thất bại v́ trót chấp nhận ràng buộc liên hệ với một người thứ hai. Anh không hoàn toàn làm chủ được t́nh thế. Quyết định của anh có thể bị phủ quyết tàn nhẫn. Anh muốn trở về với chính anh. Chọn cô đơn làm định mệnh. Rồi tiếp tục làm đăng tử. Phiêu bạt trong đời sống. Trong t́nh yêu. Trong gần gũi thân xác. Trong nhà ở cơm ăn. Trong điên rồ kiêu hănh. Rồi phó thác cho hư không. Anh đă không làm như thế. Anh muốn có em. Nghĩa là muốn ràng buộc chung cùng. Sợ cô đơn. Và bây giờ xót xa muối đổ trong ḷng. Anh muốn đóng cửa nằm nhà suốt nửa tháng nghỉ Tết. Sơn lại từng cánh cửa kệ sách. Thu dọn sách vở. Kê lại bàn ghế. Gói bánh chưng. Mua nếp nấu xôi. Đọc sách. Tập thể dục. Quét nhà. Làm những việc tầm thường nhất. Anh đă làm như thế từ khi em đi. Nhưng cử chỉ nào mà không nhức buốt như động chạm đến vết thương sâu dài c̣n ứa máu. Và nỗi cô đơn vẫn chập chờn lẩn khuất đâu đó. Bởi tất cả chỉ là ảo tưởng của môt dự ước đă gục đổ. Bởi không có em. Không có em. Không có em. Nên giấc ngủ co ro trên giường. Nên bữa ăn nhạt nhẽo không mùi vị. Nên chuyện tṛ buồn tênh lười biếng. Nên xót xa muối đổ trong ḷng. Bây giờ em làm ǵ dưới đó. Anh muốn hỏi những câu tầm thường nhất, lẩm cẩm nhất của những người đang yêu nhau. Em ở đâu, đang làm ǵ, có nhớ đến anh không. Có mong thư anh không. Tṛ chuyện với ai. Nói ǵ trong câu chuyện . Ngủ dậy lúc mấy giờ. Đi ngủ sớm hay muộn… Nhưng có ích ǵ đâu phải không em. Có một sự băng lở ră rời xảy ra đâu đó. Anh trở thành hai con người. Một nghiêm khắc lạnh lùng đứng chứng kiến một quanh quẩn khốn khó. Anh không hiểu được anh nữa. Mù sương trong tâm hồn. Cô đơn. Mong thư em. Mong em."
|
11* Giấc mơ về Nàng - Cuộc đoạn tuyệt điên rồ
Nàng là bạn thân của Đan Tâm. Tôi không biết điều này khi quen biết Nàng. Và tôi chỉ đến với Đan Tâm sau khi đoạn tuyệt với Nàng. Tuy vậy dù Nàng đă lấy chồng trước khi Đan Tâm về với tôi, Nàng vẫn không khỏi oán trách tôi và Đan Tâm. Hồi ấy tôi mới đến dạy học ở xứ sở Bụi Mù Trời. Tôi bắt đầu quen biết các giáo sư trong trường và bạn bè của họ. Một nhóm giáo sư tương đối trẻ thường hay tổ chức đi picnic cuối tuần với bạn bè v́ ở xứ này không có mấy tṛ vui chơi giải trí. Tôi cũng được mời đi và dần dần nhập hội với họ. Lần đầu tiên đi chơi chung có Nàng tôi đă tán tỉnh Nàng ngay. Tôi vốn là một tay tán gái giỏi từ thời sinh viên và tôi thực sự thích Nàng khi vừa gặp. Tôi chẳng cần biết Nàng đă có bồ chưa, ai đang theo đuổi Nàng, thân thế Nàng ra sao. Tôi thích Nàng. Thế là đủ. Khuôn mặt Nàng phảng phất nét lai. Đôi mắt to đen với hàng mi rất dài, lông mày đậm một cách tự nhiên. Miệng Nàng hơi móm với hàm răng trắng đều có nét như người phương Tây. Khi Nàng cười, chiếc mũi nhỏ chun lại và đôi mắt to gần như nhăn tít làm Nàng giống trẻ con với nét ngây thơ rất dễ thương. Tôi làm Nàng choáng váng khi tấn công Nàng tới tấp ngay trong lần đầu gặp gỡ. Tôi bám theo Nàng suốt cuộc đi chơi chẳng chịu nhường ai. H́nh như cũng có người thích Nàng như tôi và đă quen Nàng từ trước. Tôi chẳng nề hà điều này. Dù tôi có đến sau, đây cũng là một cuộc cạnh tranh công bằng. Ai chiếm được trái tim Nàng là người chiến thắng. Và tôi đă chiến thắng. Nàng trở thành người yêu của tôi. Các đối thủ của tôi lần lượt rút lui. Về sau tôi mới biết Nàng đă là mục tiêu theo đuổi của nhiều người. Nàng là con gái út của một gia đ́nh tiếng tăm ở xứ này. Cha Nàng là một chủ đồn điền lớn kỳ cựu có hàng trăm mẫu café. Nàng có nhiều anh chị làm sĩ quan hay công chức có địa vị cao. Nàng là con gái út nên rất được cưng chiều. Học xong trung học, Nàng ở nhà đi làm việc linh tinh, có lẽ để chờ lấy chồng. Tôi không thích gia đ́nh Nàng v́ hồi đó nói chung tôi không thích những nhà giàu có. Một kẻ đăng tử như tôi chẳng cần ǵ đến sự giàu sang hay nề nếp gia phong của bất cứ ai, chưa kể những điều này c̣n có thể gây cho tôi nhiều phiền phức. Ngược lại bố Nàng cũng có vẻ không thích tôi v́ lúc nào gặp ông đều tỏ ra nghiêm khắc và lạnh lùng. Mẹ Nàng có lẽ v́ thương con gái nên thương lây sang cả tôi. Bà tiếp tôi rất ân cần mỗi lần tôi đến t́m Nàng. Dù sao tôi cũng chẳng mấy chú ư đến những chuyện đó. Tôi yêu Nàng chứ không phải yêu gia đ́nh Nàng. Chúng tôi vẫn đi picnic cuối tuần với nhóm bạn và đến nơi chúng tôi thường tách ra đi riêng. Nàng cũng đến nhà tôi hay tôi chở Nàng đi chơi đây đó. Chúng tôi chuyện tṛ vui vẻ về những đề tài b́nh thường. Nàng không phải là người hay suy nghĩ về những vấn đề sâu sắc và tôi cũng ít nói với Nàng về những dằn vặt nội tâm của ḿnh. Điều này làm cho cuộc t́nh dễ dàng. Nàng và tôi gắn bó ở một phương diện khác. Tuy Nàng là con gái nhà lành nhưng v́ rất yêu tôi Nàng đă trao cho tôi sự trong trắng của ḿnh. Trong một đêm Nàng đến nhà tôi, chúng tôi âu yếm nhau, thèm khát nhau và cuối cùng đă không c̣n ǵn giữ. Nàng đă có những giọt nước mắt nhưng không phải sợ hăi hay tiếc nuối. Chúng tôi thật sự yêu nhau và muốn cho nhau tất cả. Tôi không hứa hẹn ǵ hay có mặc cảm nào đối với Nàng. Tôi và Nàng đều đă trưởng thành, dù cũng mới chỉ trên dưới đôi mươi. Nàng khác xa những cô bé học tṛ vô tư cuồng nhiệt đến với tôi và tôi vẫn giữ với họ một khoảng cách. Về chuyện gần gũi thân xác, thực ra tôi không phải là người từng trải dù thời sinh viên tôi đă trải qua nhiều cuộc t́nh. Đó chỉ là những cuộc t́nh lăng mạn bay bổng với trăng sao hay th́ thầm những lời t́nh tự. Nàng lại càng ngây thơ hơn tôi về chuyện này. Thế nhưng qua lần gần gũi đầu tiên, chúng tôi ngày càng mê đắm nhau và không có ǵ phải ǵn giữ. Chúng tôi ân ái với nhau bất cứ nơi nào khi có dịp thuận tiện, nhất là trong những dịp đi chơi rừng. Bên bờ suối, cạnh thác nước, giữa rừng cây, trên đồi cỏ hay trong căn nhà trọ bé nhỏ của tôi. Thân h́nh mềm mại tươi mát của Nàng đối với tôi quá đỗi thân thiết và cuốn hút. Tôi và Nàng ngụp lặn, ch́m đắm trong sự trao thân cho nhau, với t́nh yêu và sự tin cậy nồng cháy không kém ǵ thân xác quằn quại rực lửa. Tôi và Nàng đang vui vẻ hạnh phúc trong cuộc t́nh này. Chúng tôi không có ǵ xung đột và chưa đến lúc chán chường nhau. Thế mà bỗng dưng tôi đoạn tuyệt với Nàng. Đoạn tuyệt một cách dứt khoát, tàn nhẫn. Thật tội nghiệp cho Nàng. Tôi biết Nàng rất đau khổ nhưng tôi không làm khác được. Tôi phải là tôi, sống cho tôi trước đă. Những người khác sẽ cho tôi là một thằng điên. Quả thật tôi cũng hơi điên so với những người b́nh thường. Tôi và Nàng đang yêu nhau say đắm. Nàng xinh đẹp, lại con nhà giàu. Bố mẹ Nàng đă hứa khi Nàng lấy chồng sẽ cho vợ chồng Nàng một căn nhà, một chiếc xe hơi riêng và một phần đồn điền. Cuộc t́nh của tôi và Nàng không có ǵ trở ngại. Ấy thế mà khi Nàng đề cập với tôi đến chuyện hôn nhân, tôi đă trả lời bằng một lá thư tuyệt t́nh. Tôi chưa muốn ràng buộc vào bất cứ điều ǵ, dù đó là một người vợ xinh đẹp giàu có. Tôi đang say mê làm ngựa hoang. Ngựa hoang tung vó, bờm lộng gió thảo nguyên, mỗi ngày chinh phục một vùng đất mới, một bầu trời lạ. Tôi chưa muốn dừng vó. Tôi sợ mất tự do, sợ gia đ́nh, sợ ngục tù bổn phận, sợ làm người chồng công chức sáng vác ô đi tối vác về. Tôi đành xin lỗi Nàng và tự ḿnh quyết định tuyệt giao. Tôi không gặp Nàng và Nàng cũng tự ái không t́m gặp tôi nữa. Thời gian đó tôi đang bận rộn với cuộc đấu tranh bất tín nhiệm hiệu trưởng bất lực và tham nhũng. Tôi là một trong những người lănh đạo ṇng cốt, đă vận động được phần lớn giáo sư và học sinh tham gia. Hiệu trưởng bị mất chức nhưng tôi cùng với 5 giáo sư khác phải ngưng giảng dạy, về Sài G̣n chờ ra hội đồng kỷ luật của Bộ Giáo dục. Ở đây tôi đă t́m đến Đan Tâm, cô bạn thân của Nàng mà tôi chưa hề gặp nhưng đă từng được đọc thư cô gởi cho Nàng, do Nàng cho đọc, những lá thư lúc nào cũng đầy ắp buồn phiền. Nàng và Đan Tâm là bạn thân từ lâu, đă từng cùng học chung lớp, chung trường, ở chung kư túc xá những năm trung học. Tôi đâu dè chỉ mấy tháng sau khi đoạn tuyệt với Nàng v́ sợ lập gia đ́nh tôi lại đến với Đan Tâm bằng khát vọng sống chung cùng và đă quyết tâm thực hiện bằng bất cứ giá nào. Tôi đă tự ḿnh quay ngược 180o. Mọi sự chỉ trước và sau mấy tháng lại hoàn toàn trái hẳn nhau, như tôi đă trở thành một người khác. Nàng vội vă lấy chồng trước khi tôi và Đan Tâm về với nhau. Có thể nói như thế. Chồng Nàng tôi cũng quen và là một trong những người vẫn theo đuổi Nàng từ trước. Dù đă biết việc của chúng tôi và rất oán trách, trong đám cưới Nàng cũng mời cả Đan Tâm và tôi. Tôi đă hát một bài tặng Nàng giữa tiếng x́ xào của thực khách. H́nh như cuộc sống gia đ́nh của Nàng cũng khá vui vẻ. Nàng vốn dễ tính. Tôi mong Nàng sớm quên tôi, kẻ bội bạc điên rồ. Có lẽ nếu Nàng lấy tôi Nàng cũng không có hạnh phúc và cuộc đời tôi đă rẽ sang một hướng khác. Nhưng phải chăng định mệnh đă gơ chiếc đũa thần để thay đổi đời tôi, đưa tôi đến với Đan Tâm thay v́ đến với Nàng, hầu như hoàn toàn bất ngờ và chỉ trong khoảnh khắc. Tôi không tin định mệnh nhưng định mệnh vẫn cứ an bài.
|
12* Đan Tâm- Những lá thư t́nh hai mươi năm trước
" Giao thừa gà chó Đêm không có em, Nhưng không có em ở đây. Nhưng không có em ở đây. Nỗi thất vọng đă trở thành một điệp khúc không nguôi. Đâu đây vang vọng lời ư đó rỗng không tiếc nuối. Tại sao thế em. Có thể nào hỏi tại sao nữa không. Không có em là mất mát bơ thờ mỏi mê. Không có em là bong bóng xà pḥng chập chờn hư vô. Đêm nay không có em. Đêm nay không có em sâu đầy ngút ngợp biết chừng nào.Nồi bánh chưng bắt đầu nấu từ hồi 4g chiều vẫn sôi sục dưới kia. Đài Sài G̣n đang hát bộ Quan Công phục Huê dung đạo ǵ đó. Đúng 1g sáng anh sẽ vớt bánh chưng ra. Nồi bánh chưng đầu tiên trong đời. Sau này có gia đ́nh con cái, đêm giao thừa sẽ là đêm quây quần chung quanh nồi bánh chưng rực lửa hồng ấm. Như một nghi thức thiêng liêng nối tiếp truyền thống dân tộc. Như một nghi thức hồng ấm cho đoàn tụ gia đ́nh một đời anh khao khát. Đáng lư ra đêm nay là đêm đầu tiên mở ra cho tương lai dự ước. Có em là vợ có anh là chồng trong tuần trăng mật. Bước khởi hành vào mai sau. Chưa bao giờ anh khao khát mơ tưởng đến gia đ́nh như lúc này. Trước đây với anh gia đ́nh là địa ngục là tù đầy là nhỏ nhoi hèn mọn. Y tưởng gia đ́nh luôn như một điều ǵ gớm ghiếc kinh tởm. Nhưng bây giờ em thấy đó. Không ai thiết tha gia đ́nh hơn anh được. Một gia đ́nh tự nguyện kết hợp, xây đắp bằng yêu thương gắn bó. Gia đ́nh cho nguồn cội, cho trở về, cho dung thân, cho trao gởi, cho vĩnh cửu lâu dài. Có em có anh. Có những đứa con sẽ ra đời. Có chung cùng chia sẻ nối kết. Nhưng bây giờ không có em ở đây. Anh sống chập chờn giữa hai thế giới. Có em và không em. Có em đă được vẽ vời nắn nót thành h́nh tượng lảng đảng. Không em thực tại ngẩn ngơ giữa hai bờ thức tỉnh. Anh sống hai hoàn cảnh cùng lúc. Để tin yêu và tuyệt vọng bện cuộn vào nhau. Thế giới mơ tưởng của anh nhiều khi c̣n mạnh hơn cả thực tại. Nhưng thực tại th́ cay đắng hằn rát. Em hiểu không. Em của tôi ơi bé nhỏ yếu đuối. Em của tôi ơi ngu khờ dại dột. Em của tôi ơi vô vàn thương giận. Em của tôi ơi ngh́n trùng cách biệt."
" 9 giờ tối mùng bốn Tết Vậy là mấy ngày Tết qua đi như một cơn mê. Anh không c̣n nhớ ḿnh đă làm đă nghĩ ǵ nữa. Mọi sự đă xảy ra trong một cơn chết giấc. Đêm giao thừa anh định sẽ viết nhiều cho em trong mấy ngày Tết, viết cho đầy cuốn vở này để gởi cho em. Anh đă không làm được. Nỗi phiền muộn nhức nhối trong xương thịt làm anh ră rời chán ngán. Khoảng trống thê lương em gây ra đă biến giờ khắc thành sự mỏi ṃn khắc khoải. Nhiều lúc anh muốn quên hết. Muốn dửng dưng khinh bạc như ngày xưa. Dẫm lên hạnh phúc, lên b́nh an, lên sum họp. Muốn một ḿnh đứng cao lên như núi, cười với gió ngàn hoang, kết bạn với mặt trời rực lửa, không thèm hạ mắt xuống trần gian lúc nhúc hẹp ḥi. Nhưng không c̣n được nữa. Em nghe không. Không c̣n được nữa. Anh đă quá yếu đuối. Đă bị đánh bại thê thảm. Nên trông chờ vô vọng. Chứng kiến ḿnh băng hoại hao ṃn. Anh thường thích ở nhà một ḿnh. Trầm tư trong cô đơn. Bây giờ anh cũng không làm nổi như thế. V́ ư nghĩ nào cũng đâm gai mọc ốc. Và cô đơn th́ kinh hoàng địa ngục. Anh muốn chạy trốn bản thân. Mà chạy đi đâu cho thoát. Thật là chạy trời không khỏi nắng. Khốn cùng đă vào trong tủy xương. Căn bệnh đă trở thành nan y. Mà em th́ biệt mù xa cách. H́nh như mấy này Tết anh đă lang thang vô ích với lũ học tṛ. Không niềm vui, không tham dự được vào bất cứ điều ǵ. Tâm hồn đă chùng xuống chĩu nặng, u ám như mệt ngày đông không mưa dưới thung lũng. Chỉ có độc nhất một điều ǵ đó, của cô đơn và tuyệt vọng, vẫn luôn trở ḿnh như tác dụng của một thứ nọc độc chảy ngầm trong máu. Mỗi lần về nhà một ḿnh nằm trên giường nh́n lên trần nhà, anh bỗng dưng thấy sợ hăi lạ lùng. Và những ư nghĩ điên rồ nhất kéo tới. Kẻ phóng túng can đảm nhất cũng phải bỏ chạy bịt tai khi nghe được những ư nghĩ điên rồ đó. Anh không hề xấu hổ nhưng bây giờ nhớ lại cũng thấy lạnh ḿnh. Một bà chị bói bài cho anh bảo anh đang bận rộn về một chuyện t́nh. Anh và người t́nh tựa tim lên nhau nhưng lại quay mặt mỗi người về một hướng. Có một thằng bạn đang theo phá anh. Và một người đàn ông đang theo đuổi em. Anh vốn không tin tưởng ǵ nhưng thấy cũng hay hay. Bà chị khuyên anh không nên bận tâm nhiều. Anh bảo anh không bận tâm nhưng những điều nghĩ vào trong máu trong hơi thở không thể gột bỏ được. C̣n về những người thứ ba anh không bao giờ đếm xỉa tới. Anh là đứa kiêu hănh vô cùng, có bao giờ lại phải bận ḷng về những đệ tam nhân, dù chỉ là một ư nghĩ nhỏ thoáng qua. Anh không chấp nhận có đối thủ trong một cuộc t́nh. Cuộc t́nh chỉ có hai người. Yêu nhau hay yêu một chiều hay thù hằn ghét bỏ. Nhưng bao giờ cũng chỉ một và hai. Không có ba. Kẻ thứ ba dù có mặt cũng bị hư vô hoá. Anh đă trông thư em biết chừng nào. Chưa bao giờ anh trông thư như thế. Ḷng dạ xốn xang ray rứt. Chiều 29 Tết Bưu điện đă đóng cửa, anh vẫn c̣n đi mượn ch́a khóa lên Bưu điện lục thư. Chỉ có mấy cái lèo tèo. Không có thư em. Như có ai thét lớn câu không có thư em trong óc. Anh đứng ngẩn ngơ trong hành lang nhỏ tối bụi bặm trước mấy hộc thư. Muốn ḿnh hóa đá. Cho thiên thu lạnh, quên và chết giấc."
Mồng 7 Tết- 12 tháng 2 Sáng nay đi dạy nhận được điện tín và quà Tết của em. Sau hơn nửa tháng bặt tin từ hôm em rời nơi đây. Không biết trong thời gian đó em có gởi thư từ ǵ cho anh không và số phận chúng đang nằm trong những bàn tay âm mưu bỉ ổi nào. Cả điện tín trước [như em nói trong điện tín anh vừa nhận được] cũng không đến tay anh. Anh đang điều tra về những vụ trộm cắp hèn hạ này và đă có biện pháp đối phó. Thế là hơn nửa tháng hai đứa đă ṃn mỏi trông tin nhau với bao nhiêu nghi ngờ tuyệt vọng. Sài g̣n - Buôn Ma Thuột chỉ mất 1 giờ bay mà thật chân trời góc bể. Nếu không đủ tin yêu th́ bao nhiêu núi cao vực sâu đă thê thảm hiện h́nh. Và mai sau sẽ ngơ rẽ xa quên hối tiếc. Đó cũng là trở lực, là thử thách. Nhưng nếu chúng ta là kẻ có đủ tham vọng vươn tay níu mặt trời th́ có sá ǵ những điều đó phải không em. Hai ngày nữa anh sẽ về Sài G̣n với em và hoàn cảnh sẽ đầu hàng chúng ta. Chỉ c̣n một bước cuối nữa là chúng ta có nhau vĩnh viễn. Nếu chúng ta sinh ra để làm những điều vĩ đại th́ đây chính là một. Và đời sống chúng ta sẽ tiếp nối như thế. Đi tới, đi lên, vượt qua, tạo dựng, xuôi đường về vĩnh cửu và hư không. Lần đầu tiên trong thư viết cho anh em kư "vợ của anh". Anh coi đó như một chấp nhận và hiến dâng đằm thắm. Có cần ǵ khác đâu. Có điều kiện nghi thức nào cho một tương quan chồng vợ. Chúng ta bước lên trên công lệ tầm thường. Đi bằng bước khai phá. Mở cửa vào thế giới sáng tạo đích thực của kiếp người nhỏ nhoi thoáng chốc. Bây giờ anh không muốn vẽ vời dự tưởng nữa. V́ sẽ khổ đau vô ích. Phải bắt tay hành động. Làm cho kỳ được những điều phải làm. Bằng bất cứ gía nào. Để kéo mặt trời về ngời sáng giữa sự sống và sự chết."
" Ngày 13 tháng 2 - 10 giờ 30 đêm Sáng nay vừa nhận được thêm hai lá thư và tập nhật kư của em. Đọc trong lớp học. Và bây giờ vừa đọc lại lần nữa. Anh không ngộ nhận ǵ về em hết. Nhưng quả thực anh nhận thấy có sự cách biệt giữa ư nghĩ em và cách biểu lộ bên ngoài . Ư nghĩ em nồng nhiệt, sâu đầy, cuồng nộ mà biểu lộ quá ít oi, nghèo nàn, cạn hẹp. Anh không hiểu lầm nhưng không soi thấu được đầy đủ những điều em nghĩ tưởng. Và v́ thế một vài lúc anh thoáng thất vọng. V́ mong mỏi anh bừng bừng gío băo. Anh có cảm tưởng không có được sự ḥa điệu. Những ǵ anh gởi đi mất tăm vào trong lạnh nhạt hờ hững. Ngọn gío từ anh thổi đi nồng nàn tan trong hư không. Anh chới với mất đà v́ trót tin, lỡ mong mỏi. Tập nhật kư của em giúp anh soi sáng được nhiều điều. Thực ra anh cũng muốn như em, không có bày tỏ biện giải. Chính anh phải hiểu em và chính em phải hiểu anh. Không lời không chữ. Cảm thông vốn vô ngôn. Nhưng em thấy đó, con người thực yếu đuối bất lực. Muốn th́ nhiều mà khả năng hạn hẹp. Muốn cảm thông không thể thiếu bày tỏ, đôi khi biện giải nữa bằng cách này hay cách khác. May ra cho đến lúc chúng ta đă sống cho nhau, bên nhau thật lâu dài sâu thẳm, chừng đó bày tỏ biện giải sẽ giảm bớt hoặc trở nên không cần thiết. Nhưng bây giờ th́ chưa phải không em. Nên em phải cố gắng thêm để biểu lộ được phản ánh trung thực với nghĩ tưởng. Và hăy can đảm nữa. Anh có sợ hăi xấu hổ phải nghe điều ǵ đâu. Anh có bao giờ đ̣i được nghe những điều em không nghĩ tưởng. Hơn nữa anh c̣n khao khát muốn nghe muốn hiểu em kia mà. Tại sao em mặc cảm phi lư. Trong đêm em ở lại với anh. Không phải anh chửi rủa em đâu. Anh chửi rủa đời sống đó. Anh hận đời mà. V́ cái chân lư khốn nạn anh t́m ra người này là mối thất vọng của người khác. V́ con người yếu đuối hèn nhát giả dối hẹp ḥi nhỏ nhoi. Quá khứ anh đầy dẫy kinh nghiệm đó. Ḷng anh rộng lắm. Một lần trong trại giam, 2 giờ sáng anh đă bám tay gục đầu vào song sắt cầu nguyện cho kẻ thù như Chúa Jesus đă làm. Anh muốn ôm cả nhân gian vào giữa ṿng tay bao dung đại lượng. Anh muốn xóa hết bất công thiên đường địa ngục. Nhưng có được đâu. Lượng đời lượng người hẹp ḥi xuẩn động. Anh phải trở về với chính anh. Một cô đơn cực đoan và băo lửa. Em phải hiểu điều đó. Điều làm nên anh kiêu hănh và khổ đau suốt kiếp. Nhật kư em tội nghiệp lắm. Như anh tội nghiệp anh vậy. T́nh cảm tự thương là t́nh cảm khốn cùng xót buốt nhất. Nhưng cũng hào hùng bi tráng nhất. Anh không thương hại em. Lối thương hại chỉ đáng ném vào sọt rác. Nhưng ḿnh là những kẻ "cùng một lứa bên trời lận đận"- đồng thị thiên nhai luân lạc nhân - đó. Có lẽ chưa ai yêu anh nhiều như em yêu anh. Nhật kư của em mỏi ṃn kiệt sức và thê lương khốn khổ. Nhưng t́nh yêu là lạc thú đau thương mà. T́nh yêu lớn phải là t́nh yêu khổ đau. Và con đường khốn cùng sẽ dẫn vào vinh quang sáng láng. Bây giờ anh không thể diễn tả được như em. Anh đă quá cằn cỗi chịu đựng nên không thể c̣n sôi nổi theo cách đó. Ư đă khô lời đă cạn. Anh thích được vô ngôn. Nhưng ư hiếm hoi của anh bây giờ như vực sâu núi cao không thể so sánh, lời là dao chém xuống đá không chuyển dời. Anh viết cho em ít v́ vậy. Không như ngày xưa ư lời mưa nguồn thác lũ. Anh định mai về Sài G̣n với em. Không biết có mua được vé không. Anh đă nóng ḷng quá sức. Hai hôm nay từ khi nhận được thư và điện tín sau 2 tuần bặt tin, anh không ngớt nghĩ tới chuyện về Sài G̣n. Lúc giảng bài, lúc ăn, lúc ngủ, thở, thức giấc. Bọn học tṛ chắc ngạc nhiên về thái độ xa vắng ngẩn ngơ của anh. Nhưng anh là nhà giáo nghệ sĩ mà. Anh sống cho ḿnh cho ḿnh cho ḿnh bằng hết năng lực của sự sống. Chuyện tiền nong cũng làm lo nghĩ bận tâm. Nhiều khi thật bực bội. Con người trong xă hội hiện tại bị ràng buộc quá nhiều. Có những nhu cầu vật chất không thể thiếu. Nợ áo cơm phải trả đến h́nh hài. Vấn đề sinh kế thật chó chết nhưng không thể quên nó. Đôi lúc anh bi quan nhưng nghĩ lại thấy không đáng. Có ǵ mà chúng ta không chịu đựng và vượt qua được nếu đă quyết tâm. Nhất là khi chúng ta chung lưng trong một cuộc phấn đấu giữa đời. Có t́nh yêu cảm thông là niềm vui rực lửa hồng ấm. Mọi chuyện khác chỉ là phụ thuộc thứ yếu. Ngày mai anh sẽ về với em. Ngày mai anh sẽ về với em. Ngày mai anh sẽ về với em. Và không có ǵ có thể ngăn trở chúng ta được. Đó là lời thề cho hai đứa. Em hăy nói và khắc vào tim óc đi. Và như trong bài giảng cho lớp đệ tam C năm ngoái của anh. "Hăy giữ tương lai ḿnh trong bàn tay năm ngón sắt son cường dũng."
" Ngày 14 tháng 2 - 10giờ 10 đêm Cơn ră rời chán ngán bỗng dưng kéo tới. Thấy ḿnh rỗng không mệt mỏi. Không thể làm ǵ được bây giờ. Không thể suy nghĩ. Không cả không suy nghĩ. Trạng thái chập chờn ngao ngán. Có cái ǵ thiếu vắng mất mát. Ở đâu đó. Hay giữa hồn giữa xác. Hay giữa một đời khao khát t́m kiếm. Suốt buổi sáng t́m cách về Sài G̣n không được. Mệt lử. Bệnh mũi hành hạ thật khó chịu. Chiều viết thư, đánh điện tín cho em. Đọc một cuốn truyện. "Vách đá cheo leo" của Nhật Tiến. Vách đá nào. Ai đứng cheo leo trên đó. Tân chăng. Hay tôi. Hay vách đá tự nó cheo leo lơ lửng trên vực thẳm. Không muốn suy nghĩ ǵ hết. Mà có suy nghĩ được đâu. Rồi sao em. Những trang giấy này có giúp ǵ cho tôi cho em không. Mấy đứa học tṛ tới chơi hỏi thầy định đi Sài G̣n rước dâu phải không. Anh sẽ đi rước dâu em chăng. Rước dâu là ǵ nhỉ. Rước như rước hoàng hậu công chúa chăng. Mà em là dâu sao. Em là vợ anh mà. Nhưng sao vợ chồng ḿnh không có nhau ở đây. Em ơi em ơi. Con chim én trắng bé nhỏ của anh. Anh thiếu thốn em quá chừng. Anh cần em quá chừng quá đỗi. Không có em anh bệ rạc quá. Chẳng làm ǵ được hết. Anh muốn bỏ bê hết tất cả. Mà bỏ bê không được. Có cái ǵ không dứt khoát, nửa vời. Lơ lửng. Lại thêm cái mũi khốn nạn. Anh đang viết ǵ đây. Anh sẽ viết ǵ nữa. Tim óc ră rời trên đầu mấy ngón tay chán ngán."
" Chủ nhật 15 tháng 2 - 8giờ 30 tối Nhớ em vô cùng. Muốn được viết cho em ngay những khao khát em trong anh. Sáng nay anh ở nhà định soạn bài và viết cho em. Mới ngồi vào bàn một lát th́ bọn học tṛ đến chơi. Tụi nhỏ vừa về th́ mấy đứa cháu con bà chị ở Đà Lạt qua đến rủ đi chơi. Bà chị này anh quen hồi mấy năm trước. Ông chồng là sĩ quan mới đổi đến đây. Chị thương anh ghê lắm. Lúc mới quen ở Đà Lạt chị đă săn sóc anh như săn sóc một đứa em nhỏ. Rót cho anh từng ly nước, mua từng bát phở, cầm tay dắt lên cầu thang, dành xách va ly của anh ra tận phi trường. Anh chưa được ai săn sóc như thế. Với mẹ anh không hề giữ được một kỷ niệm âu yếm nào. Mà không biết mẹ có lần nào âu yếm chăm sóc anh không. Anh biết mẹ cũng thương anh. Mẹ nào không thương con. Mẹ đă khổ cực v́ anh rất nhiều. Nhưng tại sao anh không có một hồi ức đằm thắm về mẹ. Anh chỉ c̣n nhớ được những lời chửi mắng tàn tệ và những trận đ̣n thừa sống thiếu chết. Tuổi thơ anh thật bất hạnh. Nên anh đă trưởng thành và tự tôi luyện trong ghẻ lạnh cô đơn. V́ thế anh kiêu ngạo khinh bạc. Thù ghét gia đ́nh. Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Thâm tâm anh khao khát gia đ́nh hơn ai hết. Anh thèm biết mấy được xoa tóc ru ngủ, được vuốt má thương yêu, được ôm ấp vỗ về. Cử chỉ săn sóc của bà chị đă làm anh thấy ḿnh bé nhỏ lại, muốn được làm nũng để được chiều chuộng săn đón. Vừa rồi chị đưa cả gia đ́nh sang đây ăn Tết với chồng. T́nh cờ gặp lại và từ đó ngày nào chị cũng cho mấy đứa nhỏ tới rủ anh đi chơi ăn uống. Mấy đứa nhỏ thật dễ thương. Tụi nó gọi anh bằng chú. Dần dần anh cảm thấy gần gũi với gia đ́nh chị. Nỗi khao khát kinh niên thức giấc. Anh ước muốn vô vàn được tham dự vào gia đ́nh chị. Nhưng thật khó khăn. Có cái ǵ ngăn trở đâu đó. Ông chồng chị có vẻ không thích anh lắm. Anh có cảm tưởng thế. Chiều nay, sau khi ăn sinh nhật của đứa con gái chị, anh và mấy người nữa ngồi uống nước nói chuyện. Tự dưng một câu hỏi lóe lên trong đầu anh. Gia đ́nh đích thực của ḿnh ở đâu. Tại sao ḿnh phải ngồi đây. Phải cố gắng chen chân vào một gia đ́nh. T́nh cảm gia đ́nh không thể tạo ra được trong phút chốc. Cần có những gần gũi thâm sâu lâu dài. Cần có những chấp nhận gắn bó từ một thuở ban sơ. Anh nghĩ đến em. Nghĩ đến em vô cùng choáng váng. Anh ngồi gục đầu im lặng và muốn đột ngột bỏ về. Đi một ḿnh thật chậm trong gío lạnh và bóng tối chập chpạng. Để nghĩ đến em, đến những đứa con mai sau của chúng a. Anh sẽ có một người vợ để săn sóc và được săn sóc. Anh sẽ có những đứa con để ôm vào ḷng hôn lên mắt lên má. Anh sẽ bầy tỏ những yêu thương cuồng nhiệt không một chút e dè. Chúng ta sẽ tạo ra một gia đ́nh để anh khỏi phải lang thang thèm khát. Anh đă bao lần cố gắng chen chân vào một gia đ́nh nhưng lần nào anh cũng thất bại. Anh chỉ là anh cô đơn, đứng bên lề hạnh phúc của người khác. Bây giờ ngồi đây viết cho em. Anh muốn điên cuồng được có em trong tay. Để vỗ về ru êm. Để nói lời dự tưởng. Cho em cho anh. Cho những kẻ lận đận bên trờ - thiên nhai luân lạc.
Xem tiếp Phần 1, Chương 13 - 18
|