TRẦN DZẠ LỮ
Thơ họa
BÀI CHO ANH, MÙA
ĐÔNG
Tương Giang
Cái lạnh se se đầu đông đủ làm cho em nhớ
Nắng rất hiền, gió vắt vẻo trên vai
Nụ hoa vàng đẹp như ban mai
Xe đạp xuống phố, rưng rưng đan kỷ niệm!
Em xúng xính khăn choàng, ḥa ḍng đời nhộn nhịp
Tiếng leng keng tuần lộc, rực rỡ áo Noel
Anh thật hiền, ấm áp...gần bên
Mắt trong veo lấp lánh sau gọng kính!
Em hồn nhiên như trở về thời thiếu nữ
Chiếc ô xoè thật tṛn...
Giấu giếm áng thời gian
Phút giây này đây
Chẳng dại ǵ đánh cược với đa đoan
Chọn đơn giản:
Nồng nàn bờ môi chân thật!
Thêm một mùa đông
Thêm một điều bí mật:
Của hai tinh cầu đang từ biệt đơn côi
Dẫu trái đất ngừng quay
Không đắm đuối nửa vời
Vẫn tiếp tục, bài t́nh ca thánh thót!
TƯƠNG GIANG
~~oOo~~
CÓ NHỮNG MÙA ĐÔNG KỲ DIỆU
Trần Dzạ Lữ
Không chỉ một mà đă hai mùa đông ḿnh có nhau
Nên băng giá chào thua kỷ niệm
Quư hơn vàng là t́nh yêu hiển hiện
Có phút giây nào anh rời bỏ em đâu?
Anh lơn tơn xuống phố, sang cầu
Những b́nh minh bên em rưng rưng tṛn trịa
Mắt trong mắt mùa xuân hào phóng thế
Áo điệu đàng anh khoác cho em…
Thời gian ư? Đâu dám bước qua miền
Thảo nguyên xanh không hề tư lự
Nơi đang có hạnh phúc trấn ngự
Gió địa đàng thơm thảo dấu môi quen…
Anh dại chi giảo hoạt bên em
Và chẳng khùng điên nói lời vĩnh biệt
Bởi từ kiếp nào trái tim Qua luôn tha thiết
Với nụ cười bất tử Bậu b́nh yên !
Là mùa đông nhưng ấm áp, diệu kỳ thêu tên
Hai kẻ khờ cô đơn thành một
Ai có hỏi anh sẳn sàng thưa thốt
Măi măi giêng, hai, nắng lụa trong t́nh…
Trần Dzạ Lữ
art2all.net
|