Nhạc và lời Trịnh Công Sơn (1939-2001)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát
"Biển nhớ
là bài hát tôi viết cho những đường phố Quy Nhơn. Những
đường phố và biển và một người bạn gái hằng đêm cùng tôi
ngồi nh́n biển." Trịnh Công Sơn viết như thế năm 1988, trong
bài viết ngắn "Về một thành phố tôi đă xa".
Trước khi lên dạy học tại Bảo Lộc, Trịnh Công Sơn học trường
Sư Phạm Quy Nhơn hai năm, từ 1962 đến 1964. Nghe nói bài
Biển Nhớ sáng tác vào mùa hè 1963, trong đêm trước ngày tiễn
người yêu B.Kh. về nhà ở Nha Trang trong kỳ nghỉ hè: "Ngày
mai em đi...".
Biển Nhớ có lẽ là t́nh khúc thịnh hành nhất của Trịnh Công
Sơn, đạt đến tột đỉnh của lăng mạn với lối nhân cách hoá
những vật vô tri vô giác, từ biển cho tới đồi, núi, sỏi, đá,
ngay cả thành phố và đèn đường !
Một bài hát vẫn được giới thưởng ngoạn nhạc trữ t́nh mê mẩn
qua ba thế hệ!
Biển Nhớ
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chăn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn
Hôm nao em về, bàn tay buông lối ngơ
Đàn lên cung phím chờ, sầu lên đây hoang vu
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê, trời cao níu bước sơn khê
Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng c̣n buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương