Huy
Cận viết bài thơ này năm 1940 sau một chuyến du hành bằng xe
lửa từ Nam ra Bắc, và làm quen một cô gái đồng hành. Cô gái
này xuống một ga miền Trung, Huy Cận đi tiếp ra Hà Nội. Một
tình cảm nhẹ nhàng và ngắn ngủi nảy nở trong lòng chàng thi
sĩ đa tình. Bài thơ này không thấy in trong cuốn Thơ toàn
tập của Huy Cận.
Nhà phê bình văn học Đặng Tiến, một người bạn từ thời sinh
viên, là nguồn của tấm hình chụp bài thơ Cảm Thông viết tay
này.
Trùng quan mây trắng thao
thao,
Non xanh bất tuyệt thương sao tấm lòng.
Thái bình sông núi cảm thông
Cho người tơ tưởng miền trong cõi ngoài.
Xa nhau mười mấy tỉnh dài,
Mơ màng suốt xứ, đêm ngày nhớ nhung.
Tâm tình một nẻo quê chung
Người về cố quận, muôn trùng ta đi.
Gặp rồi phút chốc phân ly,
Mắt người đẹp, ấy hồn quê dõi đường.
Tiếng người ấy tiếng cố hương,
Giọng người ấy giọng tình thương đất nhà.
Biệt ly lọ phải quan hà,
Sân ga trông nuối cũng là tương tư.