Nhạc và lời của Huỳnh Anh (1932-2013)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát
Huỳnh
Anh sinh năm 1932 tại Cần Thơ, là con của nhạc sĩ cải lương
Sáu Tửng. Dù lớn lên trong môi trường cải lương, Huỳnh Anh
không theo con đường cổ nhạc, mà lại trở thành tay trống cừ
khôi của Sài G̣n chơi trong các pḥng trà và vũ trường từ
đầu thập niên 50. Ông cũng chơi nhiều nhạc cụ khác và trở
thành một trưởng ban nhạc pḥng trà.
Ngoài ra ông cũng là một nghệ sĩ sáng tác, với tác phẩm đầu
tay là bài Em Gắng Chờ vào cuối thập niên 50. Nhưng tác phẩm
gắn liền với tên tuổi Huỳnh Anh là bài Mưa Rừng. Ông sáng
tác bài này cho nữ nghệ sĩ Thanh Nga hát theo kiểu tân cổ
giao duyên trong vở tuồng cải lương cùng tên.
Bài Đời Tôi Chỉ Một Người ra đời năm 1964, là một bản nhạc
viết theo điệu Blues của người da đen Mỹ.
Nhạc sĩ Huỳnh Anh mất tại San Francisco, Hoa Kỳ, tháng
12-2013, cách đây vài tuần. Tôi hát bài này để tưởng nhớ một
nhạc sĩ đă có thời tôi khâm phục như một người thầy về trống,
dù không được học với ông ngày nào, v́ trong thời sinh viên
tôi cũng đă tập tễnh chơi trống trong nhiều năm.
Đời tôi chỉ một người
Đời tôi chỉ yêu... một người
Mà một h́nh bóng... đă in sâu ḷng tôi
Đường xưa lạnh vắng... ướt vai, mưa rơi phố nhỏ... đón ai
Ước mộng đẹp duyên thắm đời
Đời tôi chỉ yêu... một người
Để rồi thương nhớ măi cho nhau người ơi
V́ đâu ngày ấy... chúng ta quen nhau để rồi... cách xa
Bây giờ ngày vui đă qua
Lê gót... chân đêm trên lối ṃn phố cũ
Đi t́m... quá khứ những vui buồn xa rồi
Mây chiều c̣n trôi vẫn trôi
Tôi c̣n yêu thương dáng ai
Biết rằng một khi đă yêu
Biết rằng t́nh gieo sầu nhớ
Nửa đêm gió rét... giá lạnh qua tim
Pḥng côi gối chiếc... khép tâm tư lại thôi
Lặng nghe từng cánh... lá đêm rơi bên song cửa
Ngỡ ai... hay chỉ là mơ thế thôi !
(lần 2)
Nửa đêm gió rét... giá lạnh qua tim
Pḥng côi gối chiếc... khép tâm tư lại thôi
Dù yêu là chết trong ḷng... nhưng sao tôi c̣n thấy yêu
Yêu để mà mơ thế thôi !
Yêu để mà mơ thế thôi !
Yêu để mà mơ thế thôi !