Hương Xưa Nhạc và lời của Cung Tiến
(1938-2022)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát
Cung Tiến sinh năm 1938 tại
Hà Nội, sống và thành danh tại Sài G̣n từ 1952 đến khi qua
Mỹ sau biến cố 75. Ông là một chuyên gia kinh tế, du học tại
Úc và Anh, nhưng song song với ngành kinh tế, ông cũng theo
học nhiều lớp âm nhạc tại những nhạc viện quốc tế. Dù tự xem
ḿnh là một “nhạc sĩ không chuyên nghiệp”, ông vẫn được xem
là một nhạc sĩ nổi tiếng với những sáng tác bất hủ, như hai
bài Thu Vàng và Hoài Cảm viết khi c̣n là học sinh trung học
(14, 15 tuổi), và sau này những tác phẩm viết công phu hơn,
đặc biệt là bài Hương Xưa được nhiều thế hệ yêu chuộng.
Trong ấn bản năm 1969 của nhà Minh Phát ở Sài G̣n, tác phẩm
Hương Xưa được Cung Tiến đề tặng ca sĩ Duy Trác, và có in
phần nhạc đệm cho piano.
Phiên bản tŕnh bày ở đây với phần đệm guitar, dựa theo phần
đệm piano trong ấn bản này (chuyển từ cung Fa trưởng qua
cung Ré trưởng cho phù hợp với âm vực giọng người hát).
Hương Xưa
Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền ḥa hồn có mơ xa
Người ơi, đường xa lắm con đường về làng d́u mấy thuyền đ̣
C̣n đó tiếng tre êm ru
C̣n đó bóng đa hẹn ḥ
C̣n đó những đêm sao mờ hồn ta mênh mông nghe sáo vi vu
Người ơi, c̣n nhớ măi trưa nào thời nào vàng bướm bên ao
Người ơi, c̣n nghe măi tiếng ru êm êm buồn trong ca dao
C̣n đó tiếng khung quay tơ
C̣n đó con diều vật vờ
C̣n đó nói bao nhiêu lời thương yêu đến kiếp nào cho vừa
Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một kiếp xa xôi
Buồn sớm đưa chân cuộc đời
Lời Đường Thi nghe vẫn rền trong sương mưa
Dù có bao giờ lắng men đợi chờ
T́nh Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa
Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô Tô
Nên hồn tôi vẫn nghe trong mơ tiếng đàn đợi chờ mơ hồ
Vẫn thương muôn đời nàng Quỳnh Như thuở đó
Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một giấc ai mơ
Dù đă quên lời hẹn ḥ
Thời Hoàng Kim xa quá ch́m trong phôi pha
Chờ đến bao giờ tái sinh cho người
Đời lập từ những đêm hoang sơ
Thanh b́nh như bóng trưa đơn sơ
Nay đời tan biến trong hư vô
Chết đầy từng mồ oán thù
Máu xương tơi bời nhiều mùa thu
Người ơi, chiều nào có nắng vàng hiền ḥa sưởi ấm nơi nơi
Người ơi, chiều nào có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi
T́nh có ghi lên đôi môi
Sầu có phai nḥa cuộc đời
Người có thương yêu loài người và yên vui sống cuộc sống vui
Đời êm như tiếng hát của lứa đôi
Đời êm như tiếng hát... của lứa... đôi...