Thơ Lưu
Trọng Lư (1911-1991)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát
Lưu Trọng Lư sinh năm 1911, quê tỉnh Quảng Bình,
học ở Huế và Hà Nội, mất năm 1991 tại Hà Nội. Ông là một nhà
thơ, nhà văn và biên kịch, nhưng nổi tiếng nhất là một người
tiên phong trong phong trào Thơ Mới của Việt Nam. Không mấy
ai không biết "Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên là vàng khô"
trong bài Tiếng Thu của ông.
Phạm Đình Chương phổ nhạc một phần của đoạn 1 bài thơ Một
Mùa Đông của Lưu Trọng Lưu. Tựa đề Mắt Buồn do Phạm Đình
Chương đặt ra.
Mắt buồn
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng
Có nói cũng không cùng
Yêu hết một mùa Đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng
Có nói cũng không cùng
Trời hết một mùa Đông
Gió bên thềm thổi mãi
Qua rồi mùa ân ái
Qua rồi mùa ân ái
Em ngồi bên song cửa
Anh đứng tựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Một ngày một cách xa
Một ngày một cách xa
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng
Có nói cũng không cùng
Yêu hết một mùa Đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng
Có nói cũng không cùng
Một mùa đông
Thơ Lưu Trọng Lư
I.
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói,
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói,
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi,
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.
Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa,
Nhìn nhau mà lệ ứa,
Một ngày một cách xa.
Đây là dải Ngân Hà,
Anh là chim Ô Thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.
Để mặc anh đau khổ,
Ái ân giờ tận số,
Khép chặt đôi cánh song!
Khép cả một tấm lòng!
Nguồn thivien.net: Lưu Trọng Lư, Tiếng thu, Librairie
Centrale ấn hành, 1939