Trần Tiến sinh năm 1947 trong vùng
Sơn Tây, nhưng xuất thân từ một gia đình khá giả ở Hà Nội. Trần
Tiến được gọi là "người du ca", người đã dùng cây đàn, tiếng hát
và năng lượng sáng tạo của mình để hát cho quê hương, ngợi ca vẻ
đẹp cũng như chỉ ra những điều tiêu cực của đất nước.
Trần Tiến nói về ca khúc Quê Nhà như sau : « Tôi viết xong thì
để đấy bao năm, chả ngó ngàng tới. Một hôm một cậu bạn tôi đem
nó cho ca sĩ trẻ Tùng Dương để Dương hát trong cuộc thi Sao Mai
- Điểm hẹn (năm 2004). Tôi bảo Dương, con hát làm gì bài này, vì
chú thấy bài này không ép-phê sân khấu đâu. Nhưng Tùng Dương vẫn
hát và cậu ta giành chiến thắng cuộc thi đó. »
Ca sĩ Trần Thu Hà (cháu gọi Trần Tiến bằng chú) thu âm bài này
trong CD « Đốí Thoại 06 » năm 2006. Phần đàn mở đầu bằng đàn
ghi-ta được mượn từ phiên bản này.
1.
Quê nhà tôi ơi, xứ Đoài xa vắng
Khói chiều mênh mông, sông Đà buông nắng
Nhớ thương làng quê, luỹ tre bờ đê
Ước mơ trở về, nghe mẹ hiền ru bên thềm đá cũ
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ
Bóng mẹ liêu xiêu, trong chiều buông gió
Nhớ thương đàn con, biết phương trời nao
Áo nâu mùa đông thương mình lận đận, đêm buồn mẹ ru
À ơi hoa bay lên trời, cây chi ở lại
À ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại, chịu lời đắng cay
2.
Quê nhà tôi ơi, Ba Vì xanh tím
Nón chiều che ngang, mắt chiều hoang vắng
Những đêm mùa đông, khói hương trầm bay
Bóng cha ngồi đây ngọn đèn lung lay, bức tường vôi trắng
Quê nhà tôi ơi, quê người con gái
Mắt buồn da nâu, giấu tình yêu dấu
Mắt đen về đâu, mắt đen của tôi
Mắt đen chờ ai, tháng ngày mỏi mòn, mối tình long đong
À ơi em đi lấy chồng, anh vẫn một mình
À ơi táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình
nhớ em
(để hết)
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ
Bóng mẹ liêu xiêu, trong chiều buông gió
Nhớ thương đàn con, biết phương trời nao
Áo nâu mùa đông thương mình lận đận, đêm buồn mẹ ru
À ơi hoa bay lên trời
À ơi hoa cải bay đi
Rau răm thôi đành ở lại
À ơi... À ơi..