Thu Hát Cho Người là sáng tác
đầu tay của Vũ Đức Sao Biển lúc mới 20 tuổi, c̣n là sinh
viên Sư Phạm và Văn khoa Sài G̣n. Theo lời anh tâm sự, anh
viết bài này vào tháng 9 năm 1968, khi trở về quê Quảng Nam,
và cầm cây đàn lên đồi sim nh́n xuống ḍng sông Thu Bồn lấy
cảm hứng.
Gần nửa thế kỷ sau, bài hát của chàng sinh viên, sau này là
vị giáo sư Văn (dạy ở Bạc Liêu 11 năm), vẫn là một bài hát
được ưa chuộng, nhất là mỗi lần thu về.
Thu hát
cho người
Ḍng
sông nào đưa người t́nh đi biền biệt
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay măi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một ḿnh ta ngồi khóc tuổi thơ bay
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong, ta hát v́ xa người
Thu hát cho người, Thu hát cho người
Người yêu... ơi !