MAI ANH


NHẠC SĨ THẠCH CẦM & “PHÍM T̀NH”

Những ca khúc không dành cho sự vội vă

 

“Khi tôi viết, chỉ c̣n có tôi và bản nhạc. Và khi nghe lại những bản nhạc ấy, tôi lại được sống lại trong cảm giác đó…”, Thạch Cầm - người không nhận ḿnh là nhạc sĩ, người đem lại cái thi vị bằng những nốt đàn tranh trong các buổi ngâm thơ - nói về mối giao cảm giữa anh và việc sáng tác ca khúc. Người nhạc sĩ dong dỏng, b́nh dân, hơi mang vẻ bất cần của kiểu không làm CD để kinh doanh mà là làm cho ḿnh!

 

 

Có chút ǵ đó như nụ cười khẩy trong “Quang gánh đi hia” qua giọng ca của nhóm AC&M. Cũng là “dân” trong nghề, Thạch Cầm chọn AC&M v́ theo lời anh nhóm có “nhạc cảm” rất tốt. “Quang gánh đi hia” cũng là ca khúc tốn… thời gian dàn dựng nhất: tập hợp từng anh chàng trong nhóm lại, một người lỡ nhịp th́ cả nhóm cũng phải bắt đầu lại.

Thạch Cầm t́m ca sĩ cho CD là nhắm đến cái “nội tâm” của ca sĩ, ca khúc. Và thật bất ngờ với “Mắt đêm” qua tiếng hát Hồng Ngọc: “…tôi ơi sẽ không cạn cùng – cùng vầng trăng muộn màng…”. Nghe như đây là con người thứ hai của cô ca sĩ này “ngoài” Hồng Ngọc “sốc” của “Mắt nai cha cha cha” quá quen thuộc!

 

“Cho tôi nghe thanh âm xa xôi
Cho tôi nghe thanh âm chơi vơi
Tiếng đàn t́nh tôi ơi!
Đêm nay anh đi tôi như mơ
Đêm nay anh đi mây bơ vơ
Đêm nay anh đi ôi chơ vơ
Sao ai như mơ chưa lên…”.

 

Cái trong trẻo của ca sĩ trẻ Đoan Trang lại thêm “chơi vơi” trong ca khúc chủ đề Thạch Cầm CD Volume 2. Có vẻ như Thạch Cầm thích cái lưng lửng, ơ hờ của những vần thơ trong “Phím t́nh”. Nghe lướt qua, “Phím t́nh” như một đám mây rời ră. Lắng đi, sẽ thấy từ ngữ vốn đă rất “thơ” lại càng “thơ” hơn chứ không… thô thiển như phần đông những ca khúc lời lẽ “chắp vá” bây giờ. Có lẽ đó cũng là lư do nhạc sĩ Thạch Cầm chọn thơ để phổ nhạc. Anh nói: “Tôi đọc thơ ‘cảm’ được, thấy nhạc bật ra th́ mới phổ nhạc”.

Nghe réo rắt tiếng đàn tranh trong thơ của Trụ Vũ “Thập lục huyền cầm” qua giọng ca Vân Khánh. Rồi lại gặp một “nỗi nhớ phía bên kia” (thơ Phạm Ngọc – tŕnh bày Khắc Dũng).

 

“Sao em c̣n ở đó
Cô đơn ngón tay gầy
Nâng niu từng phím nhạc
Chờ đợi ai tiếng hát khúc giao mùa
… Có buồn chăng cũng chỉ là nỗi nhớ
Giọt nắng nào lịm tắt phía hoàng hôn”

 

Lại tưởng tượng ra một buổi “chiều hát” cùng giọng ca Quang Minh với cái miên man của hoàng hôn, cái thanh lặng của ḷng… “Măi thơm sợi mưa ngâu… dù trời kia có tạnh. Chiều miên man đến thế. Ta chợt ḷng rất khẽ, nốt trầm sao… quá vang…”. Và cái miên man của buổi chiều tưởng chừng lại rớt vào đêm trong sự luân chuyển của một ngày:

 

“Con đường trong giấc ngủ
Sông xưa đă bạc màu
Tóc người giờ sương trắng
T́m cội nguồn nơi đâu
Tháng sáu trời mưa mau
Đă phai nḥa bóng hạ
Ta một lần lưu lạc
Như vẻ buồn đêm thâu”

 

Nghe “Phím t́nh” trong một đêm thanh vắng, sẽ thật sự thấy từng “phím t́nh” rơi vào hồn. Khâu ḥa âm kỹ lưỡng, 12 ca khúc phổ thơ, ca từ không đánh đố, giai điệu không trùng lắp nhưng nghe như có sự hoài cổ của những giai điệu đẹp. Buồn nhưng thanh thản!

 

MAI ANH

14:55' 26/02/2004 (GMT+7)

 

Nguồn : Người Viễn Xứ http://nguoivienxu.vietnamnet.vn/nhacviet/2004/02/52656/

 


art2all.net