An Thảo

 

C̉N MỘT BUỔI CHIỀU

 

 

- Giờ này ông ấy sẽ làm ǵ nhỉ? Lam thắc mắc trong đầu ḿnh.

Đă ngồi thừ trước màn h́nh máy tính suốt ba tiếng đồng hồ nhưng Lam chỉ thắc mắc một câu hỏi đó mà thôi.

Người đàn ông có đầu tóc bạc phơ ấy là ai, ở đâu lại làm cho Lam nhấp nhổm không yên, người mà làm cho Lam ngỡ rằng đă thôi thổn thức lại thổn thức hơn bao giờ.

Lam thức giấc với cơn đau đầu, cái bụng đă vài ngày chỉ qua quưt chẳng đủ bữa, cơ thể rệu ră này sẽ tồn tại trong bao lâu Lam chẳng dám nghĩ tới.

- Mẹ, mẹ.. tiếng thỏ thẻ của con bé Annie làm Lam phải thoát khỏi những mơ tưởng trong đầu.

- Sáng nay ăn ǵ mẹ? Annie hỏi

- Có bánh ḿ ngọt con. Lam trả lời, trong đầu tái hiện lại ngày hôm qua khi trở về nhà với cái ví tiền trống không.

- Haizz, Annie chán nản.

- Con có thể nhịn không ăn, mẹ luôn tuỳ con quyết định. Lam chặn đầu.

Mấy mẹ con lục đục rời khỏi chiếc giường để lao vào những cuộc chiến trong ngày, đă như thế trong vài năm nay nên dù ǵ Lam vẫn quá quen với những ḍng cảm xúc như hiện tại. Tất cả khó khăn nó chỉ được cất giấu phía sau hộp sọ bằng thép ấy, chỉ để lộ ra bên ngoài sự vui tươi lạc quan mà mọi người cần được thấy ở Lam. 

Con đến trường xong, Lam quay lại với cơn đau đầu vẫn c̣n nằm yên đó đợi Lam vỗ về, cả tuần nay đủ thứ việc để suy nghĩ nên Lam chẳng có thời gian để nghĩ đến cơ thể, cảm xúc của ḿnh nữa.

Hôm nay Lam quyết định ở nhà, không đến cửa hàng, thỉnh thoảng làm việc ở nhà cũng là cách dung dưỡng bản thân mà Lam mới cho phép gần đây. Thực chất, cơn đau đầu của Lam nó là nguồn cơn của một đêm suy nghĩ dành cho một người xa lạ, đêm qua Lam nhiều lần muốn gọi cho chị Thuận, bởi v́ chị ấy mới hiểu hết tâm tư sâu kín bên trong của Lam. Lam quyết định pha tách cafe và gọi cho chị Thuận.

- U80 ? chị Thuận thảng thốt trong điện thoại. 

- H́nh như vậy, Lam bật cười khanh khách.

- Trúc, em nhớ chứ? Chị Thuận thả từng từ nhẹ nhàng.

- Em.. nhớ! Lam chậm răi, và biết ở ḷng ngực có một cái nhói qua tim.

Trúc, là một người đàn ông đă dành thời gian thật ít của ḿnh chỉ để mong t́m cho ḿnh một cái cớ thật tử tế, thật tự trọng, thật đàn ông để mời Lam một ly cafe, chỉ để có thể ngồi bên cạnh Lam và tṛ chuyện những câu chuyện về cuộc đời, về tuổi trẻ đă đi qua sôi nổi thế nào. Anh gặp Lam khi đă xế chiều, nhưng chẳng có một chút khoảng cách nào khi hoà tiếng đàn của anh cùng tiếng hát của Lam cho những t́nh khúc Lê Uyên&Phương. Niềm hân hoan của một phút hoan ca đó ngỡ rằng kéo dài thêm được chút nữa, nên anh vẫn thư thả để t́m một cơ hội tiếp cận Lam thêm lần nữa, nhưng… 

Anh nhận được tin ḿnh bị ung thư phổi giai đoạn hai, anh suy sụp đôi chút, lẽ tất nhiên. Với hoàn cảnh hiện tại, chẳng c̣n ǵ để anh trăn trở cho ngày rời đi sắp kề, nhưng h́nh ảnh của Lam, tiếng hát của Lam vẫn c̣n đó, nó vẫn nằm trong kư ức của anh, nhất là khi hoàng hôn gần tắt nắng, tia nắng le lói yếu ớt lọt qua khe cửa làm anh thêm chơi vơi. Anh lục lại những tin nhắn Lam viết cho anh, chỉ những câu thăm hỏi, nhưng anh cảm nhận được cả anh và Lam đang ngấm ngầm trao đổi cảm xúc cho nhau bằng thứ năng lượng vi diệu nào đó. Anh nh́n h́nh cưới của anh và Hương được treo trên tường, đă gần năm mươi năm trôi qua, cảm xúc yêu thương nồng thiết của tuổi trẻ đă qua từ lâu, từ khi hai cô con gái lần lượt ra đời, t́nh yêu đôi lứa đă trôi tuột qua kẻ tay như nắm cát, rơi xuống đất và trôi theo gió. Thỉnh thoảng anh vẫn rủ Hương đi đâu đó, chỉ có hai vợ chồng, anh vác cây đàn ghita trên vai sẵn sàng cùng Hương, nhưng cô từ chối v́ mệt, v́ chỉ muốn ở nhà tám chuyện áo quần và son phấn cùng những bạn gái đă có gia đ́nh, lấy chồng thành đạt hơn. Trúc vẫn nhỏ nhẹ gật đầu, nhờ Hương pha một ly cafe sữa nóng rồi nhốt ḿnh trên căn pḥng đọc sách, nghe The Carpenters mà không thấy phiền ḷng. Và cứ thế cho đến ngày anh gặp được Lam.

- Thuận, lâu nay có gặp Lam không ? Trúc hỏi Thuận trong bữa tiệc.

- Em không gặp, em cũng ngỡ hôm nay có Lam. Thuận vừa trả lời vừa quan sát ánh mắt của Trúc.

- Anh cũng ngỡ vậy, đă hơn một năm rồi.. Trúc bỏ lững câu nói ấy.

- Anh ước một lần được cafe với Lam, anh sắp hết th́ giờ rồi. Trúc nói không nh́n Thuận.

Đó cũng là lần cuối chị Thuận nh́n thấy Trúc, và đến ngày Lam nhận được tin anh rời đi, Lam thảng thốt như kẻ điên, Lam để mặc cho hàng nước mắt, Lam không được đến dự tang lễ của Trúc. 

- Em không đến, v́ sẽ phiền hà, chị Hương nghe đâu đó tin anh Trúc mến em.. Chị Thuận dặn Lam.

Đă có ǵ đâu, đă trao nhau ǵ đâu dầu đă quá nhiều, Lam viết đôi ḍng cho Trúc như lời tiễn anh. Đôi mắt anh sâu hoắm ấy, ước một lần Lam chạm được vào.
 

T́nh vừa chớm

Anh đă đi mất

Bỏ lại em mộng tưởng với nhân gian

Anh ơi, t́nh sao c̣n khóc nuối

Giữa đêm về em thẩn thờ không anh

Tiếng nhạc đưa em vào giấc ngủ

Giữa trập trùng nỗi nhớ với tên anh.

Chuyện về Trúc như đă ngủ yên, nhưng cuộc tṛ chuyện ngắn và vội vàng v́ chị Thuận đang lái xe nên không tiện nói tiếp ấy đă làm Lam thoát khỏi cơn đau đầu của thực tại, thực vậy, Trúc đă rời đi lặng lẽ với một ước muốn, Lam cũng lặng lẽ viết những lời dang dở rồi tiếc nuối một chuyện t́nh đẹp như giấc mơ, nhưng như bong bóng xà pḥng, đẹp và vỡ tan. 

Đă nhiều lần, Lam cố vấn ḿnh, tại sao lại luôn cùng tần số, cùng nhịp điệu với những phần đông người lớn tuổi, dù là đàn ông hay đàn bà. Cứ ngồi với họ, Lam thấy ḿnh rất sâu, tuy có vẻ cằn cỗi so với cơ thể vật lư, nhưng bên trong th́ khác biệt. Nên để bảo rằng thân thiết với lớp trẻ dưới đầu bốn th́ rất khó khăn với Lam, trừ phi đứa đó sâu sắc.

Nên việc Lam xao xuyến với Trúc là điều chẳng làm Lam ngạc nhiên, cũng như với người đàn ông này, người mà Lam được nh́n thấy ở đâu đó trong mảng kư ức mù mờ, méo mó của ḿnh.

Lam đang lần t́m “tung tích” ông ấy trên google, đọc vài bài viết và cảm nhận được tư tưởng của ông ấy, Lam biết chắc ḿnh cảm mến không nhầm người. Cô bật cười khanh khách v́ lối suy nghĩ về cuộc đời khá giống Lam. Nhưng rồi cái cảm xúc “say nắng” một người nào đó nó có bị démodé đối với bà mẹ như Lam không, có lẽ nào nó chỉ dành cho những cô gái trẻ mộng mị thôi chứ? Nhấp cụm cafe và Lam với tay mở bản nhạc “Mắt Lệ Cho Người – Từ Công Phụng”, tâm trạng cứ nhớ nhung ông ấy làm Lam mềm yếu như con mèo, chốc lát Lam lại tự trách ḿnh v́ sao lại để cảm xúc lên tiếng, dẫn dắt đến nông nổi này. Tuy Lam biết rơ, cái cảm xúc Lam dành cho ông ấy nó không phải đột nhiên, mà từ nhiều năm về trước, và Lam náo nức cho lần gặp mặt bên ngoài. Lam tin theo thuyết duy tâm, Lam tin trực giác của ḿnh, Lam tin vào ḍng năng lượng của hai người cứ chạy ḷng ṿng bên cạnh nhau trong một mớ hỗn độn đầy người và người ấy. 

Lam nghĩ ra viễn cảnh được uống cafe và tṛ chuyện để ngắm nh́n sự cuốn hút đầy nam tính ấy, tất cả đều không cần phô bày ǵ hết ra bên ngoài h́nh thức, nhưng sức mạnh nội hàm ấy nó cứ toả ra và hút lấy mọi ư nghĩ của Lam, sự hiểu biết, sự tự tin của một người đàn ông thành đạt, dĩ nhiên ấy cứ từng chút thu phục Lam. Với Lam đàn ông thành công không chỉ về sự giàu có, mà nó bày biện lên hết qua tư duy ngôn ngữ và h́nh thể của người khiêm tốn, như Marcus đă nói trong quyển 6, “trí tuệ là cái tự nó thức tỉnh và tự nó điều khiển nó.” Th́ người đàn ông này có đúng điều đó, sự trí tuệ thông qua việc học tập, chiêm nghiệm của một hành tŕnh dài có lẽ đă làm ông ấy thức tỉnh cả trí thức và tâm hồn nên lời nói nhẹ nhàng nhưng sâu lắng và có sức mạnh đủ làm vỡ trái tim vốn đă đóng băng của Lam. 

Nhưng Lam biết, lần nay Lam sẽ rút kinh nghiệm, Lam không để một bản t́nh ca nữa lại vụt tắt, dù là ǵ đi nữa, cái ǵ đến và đi, sự xuất hiện của nó luôn là một dữ kiện cho cuộc đời ḿnh, chẳng v́ lẽ nào để chính những định kiến nào đó xoá mất nó khi nó chưa kịp chào đời. Thực chất logic và cảm xúc nó đi song hành cùng nhau, việc ǵ xảy đến đều cần được xử lư theo đúng mạch cảm xúc của nó, chứ ngại ngùng, tránh né nó chưa phải là việc mà kể cả logic cũng không hoà hợp. Kết quả thế nào nó c̣n tuỳ vào thái độ, h́nh thái của góc nh́n, Lam không để sự tiếc nuối của một ly cafe với Trúc xảy ra thêm lần nữa. Chỉ là uống một ly cafe với nhau, với tư cách ǵ, với lư do chủ quan hay khách quan nào đó đi chăng nữa th́ lần này Lam tha thiết nó được xảy ra. Phải uống cafe với ông ấy! 

Lam uống cạn ly cafe c̣n dang dở, tiếng Bảo Yến đang hát trên máy “ Xin em hăy cho tôi tạ t́nh, khi em đă đi qua khoảng đời tôi, dù một khoảnh khắc sớm phai tàn…” 

Lam đang viết từng nét nắn nót trên tờ giấy: 

“Chào ông, Em rất vui v́ đă biết ông, bằng một sự thúc đẩy nào đó mà em không lư giải được, em đă quá quư mến ông! 

Em cũng đă dành nhiều th́ giờ phân tích v́ em yêu thích sự logic, và em biết ông cũng thế, nhưng măi em chưa thể t́m ra được sự logic nào trong mạch cảm xúc của em.
Em biết thời gian của chúng ta c̣n thật ngắn, và em cũng ghét sự lỡ làng, với một người đàn ông hiểu biết và có nhiều kinh nghiệm giống như ông, em tin chắc rằng chúng ta sẽ có một buổi cafe lư thú và có thể cùng nhau phân tích lư do cho sự đầy xúc cảm này của em.

Có lẽ đường đột, nhưng em tin trực giác em phán đoán đúng nên em đă viết thư này để mở đầu cho cuộc hẹn. Như em đă nói, thời gian của chúng ta sắp hết, mặt trời có thể sắp chuyển dần về hoàng hôn, có khi c̣n nhanh hơn ta nghĩ. Em không thích đuổi theo bóng của nó, em muốn được bắt kịp nó may ra có một chiều hoàng hôn đẹp trong kư ức. 

Mong ông hồi đáp.

Kư tên.”

 

art2all.net