Bùi Kim Chi

 

50 NĂM RỜI TRƯỜNG ĐỒNG KHÁNH
 

 

 

 Thế là tôi rời trường Nữ Trung Học Đồng Khánh Huế đúng 50 năm (1968 – 2018 ) Ôi, thời gian quá dài đối với riêng tôi. 50 năm, ghê quá. V́ là nữ sinh Đồng Khánh nên giờ đây, tôi vẫn c̣n là một thiếu nữ Đồng Khánh tuy có ”lớn tuổi”, tuổi đời 70. Trường Đồng Khánh của tôi đẹp, duyên dáng, nên thơ cho nên gái Huế được ăn theo nét “duyên lạ” đó khi được vào học trường Đồng Khánh. Mà duyên th́ c̣n măi, không mất và con gái Đồng Khánh dù ở độ tuổi nào cũng vẫn đẹp và duyên trước mắt mọi người. Cho nên Trường Đồng Khánh và con gái Đồng Khánh Huế vinh dự được lưu dấu vào lịch sử và thơ văn… Sau một đêm dài không ngủ, mơ tưởng về ngày ấy – ngày, ḿnh là con gái Đồng Khánh và bây giờ đă rời xa… Một ư tưởng dễ thương chợt đến. Vội vàng tôi tưởng tượng… và giữ lại. Ư tưởng “ dễ thương” trong một đêm thao thức được để dành đó…

Một ngày cuối thu, Sài G̣n có nắng đẹp, đông vui; chúng tôi, những thiếu nữ Đồng Khánh lớn tuổi họp mặt tại nhà Hồ Thị Liên Hoa, một người đẹp của Đồng Khánh thuở ấy. Tôi mang ư tưởng được dấu kín của tôi nói với Liên Hoa. Ừ. Tôi vui sau tiếng “ừ” hóm hĩnh rất dễ thương của Liên Hoa. Một lần khác cũng tại nhà của Liên Hoa, sau khi từ giă bạn, chỉ c̣n lại tôi và Phan Dương Phi tâm sự trước cửa ngơ nhà Liên Hoa. “ Dương Quư Phi” rất mừng và rất vui. Dương Phi rất tâm đắc ư tưởng của tôi. Và… Dương Phi nhắc măi, nhắc măi cứ mỗi lần gặp mặt tôi. Thương ghê. Thời gian cứ thế vẫn trôi, người Đồng Khánh vẫn cứ thế sống theo cùng với ước mơ tuổi già; nhưng t́nh Đồng Khánh th́ không phai - thầy cô và bạn bè. Đă lâu rồi, tụi ḿnh không gặp nhau. Nguyễn thị Sửu nhắc nhở. Thế là B1, B2, B4, C1, C2 … gặp nhau tại Khu Du Lịch Sinh thái, quận 7. Tôi mang ư tưởng của tôi nói với các bạn. Tất cả 10 bạn đồng ḷng. Ban Tổ chức Gặp mặt “ 50 Năm Rời Trường Đồng Khánh “ nhanh chóng được h́nh thành, gồm 5 bạn, Hồ thị Liên Hoa, Nguyễn Tấn Diệu Minh, Hồ thị Hoa, Nguyễn thị Sửu và tôi. 

Những ngày sau đó là những ngày vui mừng rộn ră của chúng tôi, chờ đợi, chờ đợi…Ban tổ chức làm việc tích cực v́ chỉ c̣n một tháng nữa là đến ngày chúng tôi tổ chức18/12/2018. Thật vội v́ nếu chậm th́ sẽ không c̣n ư nghĩa. Cám ơn hai bạn Dương Phi đă tích cực nhắc nhở và Sửu đă tổ chức gặp mặt ở quận 7. Rồi ngày ấy… đă đến. 

 

 

9 giờ ngày 18/12/2018, Ban tổ chức chúng tôi đă có mặt ở nhà hàng Đông Hồ trên đường Lê Hồng Phong ( nối dài ), số 16A, phường 12, quận 10, Sài G̣n. Trời sài G̣n hôm nay đẹp. Không phải Sài G̣n xưa, cũng không phải Huế xưa nhưng trong tôi vẫn cứ như là Sài G̣n cũ đang đồng hành cùng Huế xưa, ở đó có ngôi trường hồng Đồng Khánh của tôi. Nh́n tấm phông với ḍng chữ “ Kỷ Niệm 50 Năm Rời Trường Đồng Khánh (1968 – 2018 ) mà ḷng tôi ngậm ngùi, thương cảm. Một thuở Đồng Khánh xưa đă không c̣n. Nhưng rồi… các bạn Đồng Khánh của ngày xưa đă trở về. Vui mừng, hớn hở bên chiếc bánh 2 tầng Kỷ niệm 50 Năm Đồng Khánh Khóa 1961- 1968 rời trường mà vui, xúc động, ḷng rưng rưng muốn khóc. Các bạn đến. Minh Loan, Lê Thị Ánh ( người tôi muốn gặpv́ đă mấy chục năm xa trường, tôi chưa được gặp lại), Bích Sa vội vàng, hớn hở, Lâm Kim Cúc- người đẹp thường hay đi trễ nay cũng hân hoan đến sớm, Trần thị Bích ở Biên Ḥa lên, Thái thị Thởi từ B́nh Dương qua, Lê thị Tuyết, Phú, Dương Cúc, Cúc Nguyễn, Cúc Lê, Xuyến, Diệu Ánh… Ôi nhiều bạn quá ! Thầy cô đến. Chúng tôi được đón tiếp các thầy cô đă trực tiếp dạy chúng tôi ở các lớp, Đệ nhất cấp cũng như Đệ nhị cấp. Mừng nhất là có cô Giám Học Nguyễn Thị Thu, tuy tuổi đă 86 nhưng cô vẫn c̣n thương chúng tôi mà đến được; cô Vơ Thị Nhàn, giáo sư dạy Toán; cô Phạm Thị Hoa, giáo sư môn Công dân Giáo Dục; cô HồThị Diệu Tâm, giáo sư dạy Vẽ của chúng tôi; cô Ngô Thị Vinh, giáo sư môn Việt Văn cùng phu quân là thầy Nguyễn Đức Đồng, giáo sư Việt Văn trường Quốc Học; thầy Nguyễn Tuyến, giáo sư dạy Toán của chúng tôi ở Đệ Nhất cấp và Lư ở Đệ Nhị cấp và cuối cùng là thầy Hà Thúc Hoan, giáo sư Việt Văn. Riêng hai cô Lê Thị Mỹ, giáo sư Vạn Vật và cô Huyền Tôn Nữ Mai Hương, giáo sư Vật Lư không đến được. Chúng tôi tiếc quá.

Mở đầu buổi họp mặt, 40 đứa học tṛ cũ của các thầy cô răi đều ở các lớp Đệ Nhất cấp và Đệ Nhị cấp cùng nhau đứng dậy cúi đầu, vỗ tay chào mừng các thầy cô. Rất trang trọng như ngày xưa chúng tôi đứng dậy nghiêm chỉnh, lễ phép chào khi thầy cô vào lớp, chỉ có khác là “không vỗ tay”. Các thầy cô tuy nay đă lớn tuổi nhưng thương học tṛ cũ của ḿnh mà đến chung vui, niềm vui thầy tṛ. Thầy tṛ gặp nhau vui mừng vô kể. Cô thầy tóc bạc, tṛ cũng bạc tóc v́ tuổi đời chồng chất ; thế nhưng gương mặt của thầy cô và học tṛ vẫn rạng ngời nét duyên và vô cùng tươi tắn v́ tất cả đang được trở về ngày xưa ấy - thầy cô đi dạy, tṛ đi học. Bài phát biểu chào mừng các thầy cô được cất lên đầy cảm xúc trong tâm trạng của một nữ sinh Đồng Khánh nhớ về trường xưa, thầy cô cũ của ḿnh.

Kính thưa quí thầy cô,

Chúng em, toàn thể nhóm cựu nữ sinh Đồng Khánh niên khóa 61- 68 có mặt hôm nay xin kính chào quí thầy cô. Chúng em rất vui mừng và hân hoan được đón tiếp các thầy cô đă đến với chúng em. Thưa thầy cô, thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đă 50 năm chúng em rời trường xưa Đồng Khánh (1968 – 2018). Trường th́ vẫn c̣n đó, nhưng tên của trường th́ đă đổi thay. Tuy thế, với chúng em, ngôi trường hồng yêu dấu, đẹp và duyên dáng bên bờ sông Hương vẫn c̣n đó. Tên trường Đồng Khánh của chúng em vẫn c̣n đây. Và hơn thế nữa, thầy cô Đồng Khánh của chúng em vẫn c̣n. Nữ sinh Đồng Khánh của nhiều thế hệ vẫn c̣n đây. Và, quí nhất là t́nh thầy tṛ Đồng Khánh vẫn rất sâu đậm và đầy ăm ắp. Thưa thầy cô, cứ mỗi lần được trở về Huế, ngang qua trường xưa chúng em đều lắng ḷng. Đây là trường của ḿnh. Trường của ḿnh nghe dễ thương quá. Rồi, chúng em dừng chân. Đứng ngây người, Nh́n. Ngắm. Cùng chung tâm trạng: ngậm ngùi và man mác buồn. Thưa thầy cô, từ ngôi trường Đồng Khánh, chúng em vẫn luôn nhớ h́nh ảnh của các thầy cô, đă để lại trong tâm hồn chúng em những dấu ấn đẹp… Ở sân trường Đồng Khánh, cô Giám Học Nguyễn thị Thu, điềm đạm trong tà áo hoa màu xanh nhạt; sau buổi lễ chào cờ, cô đă ôn tồn nhắc nhở chúng em tập trung ôn bài vở để chuẩn bị bước vào Kỳ thi Lục Cá Nguyệt. Đây, dáng dấp đẹp, quí phái, trang nhă với chiếc áo dài màu da chai nền nă cùng đầu tóc bối lọn thả xuống vai - một nét đẹp rất riêng của cô giáo dạy Vẽ, Hồ Thị Diệu Tâm mà một thời chúng em ngưỡng mộ. Cô Vơ Thị Nhàn dạy Toán của chúng em hiền nhưng rất nghiêm. Chúng em sợ. Thưa thầy cô, chúng em lễ phép, biết lễ nghĩa, đạo đức, lịch sự trong giao tiếp, nắm được các luật từ môn Công Dân Giáo Dục của cô Phạm Thị Hoa. Cô hiền thật hiền. Hai thầy, cô dạy Văn rất hay của chúng em vẫn c̣n đây. Chúng em đă say Văn và cảm Thơ từ cô Ngô Thị Vinh. Rất mê cô giảng Kiều và rất vui với bài giảng văn “Bà Mối” (Bà Hai… trong chiếc áo nhiễu Kỳ Cầu may chẽn. Nét mặt đầy đặn, xinh xắn. Bà trẻ hơn tuổi nhiều…) mà cô đă phân tích sâu sắc về cái “ nghề “ làm bà mai, bà mối ngày xưa. Thầy Ngô Đức Đồng là thầy giáo dạy Văn trường Quốc Học. Có nhiều ông xă của chúng em là học tṛ của thầy. Thầy là người yêu của cô Ngô thị Vinh từ dạo ấy, Khi biết tin, nhiều bạn đă rất buồn. Ngày ấy, cứ đến giờ Giảng Văn, trước khi cô Vinh vào lớp, chúng em, lớp Đệ Tứ B4, lên bảng đen ghi tên của thầy cô. Thưa thầy cô, sau 50 năm rời trường xưa, hôm nay chúng em mới thành thật khai báo. Mong thầy cô tha lỗi. Thầy Hà Thúc Hoan, nhân vật “văn chương”, thần tượng của các lớp ban C và ngưỡng mộ phong thái giảng dạy, thu hút học tṛ với ban A, B. Lúc giảng bài, thầy rất nghiêm, mặt luôn nh́n thẳng và nh́n lên. Thỉnh thoảng bắt gặp một vài ư thơ, ư văn tâm đắc th́ thầy “tủm tỉm” cười. Chúng em đồng cảm cùng thầy nhưng giữ phép - không dám cười. Cô Huyền Tôn Nữ Mai Hương, cô giáo dạy Vật Lư của chúng em được nhiều học tṛ thương. Cô đằm thắm, hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ, rất gần gủi và thương yêu học tṛ. Thầy Nguyễn Tuyến, dạy Toán chúng em ở Đệ Nhất Cấp và dạy Lư ở lớp Đệ Tam. Thầy hiền, dạy nhiệt t́nh, học tṛ rất quí thầy. Ngày ấy, thầy rất trẻ, mới về trường. Buổi đầu, thầy, tṛ gặp nhau, quan sát nhau. Thầy dè chừng những đứa học tṛ nhỏ “nhất quỷ, nh́ ma, thứ ba học tṛ” Đồng Khánh của thầy. Nhưng chúng em rất quí mến thầy. Cô Lê Thị Mỹ, cao, điềm đạm, cô rất nghiêm, t́m được ở cô một nụ cười thật là rất khó. Chỉ khi nào kiểm tra đầu giờ mà các bạn thuộc bài, trả bài trôi chảy th́ cô mới thưởng cho học tṛ “nụ cười hiền” và … đóng sổ. Thưa thầy cô, từ những đứa trẻ thơ ngây 11 tuổi (1961), chúng em vào trường Đồng Khánh, tiếp đến là thời thiếu nữ và chúng em đă kết thúc tuổi 18 vào năm 1968. Hôm nay, sau 50 năm rời trường Đồng Khánh, chúng em bây giờ đă trở thành những “thiếu nữ ĐK lớn tuổi”, có đủ kiến thức để giao tiếp với xă hội, có đủ phẩm chất để làm vợ, làm mẹ, làm bà. Chúng em xứng đáng là Nữ sinh Đồng Khánh của các thầy cô. Chúng em vô cùng biết ơn các thầy cô của chúng em.

Thưa quí thầy cô, chúng em kính gửi đến thầy cô sự trân quí và ḷng biết ơn sâu sắc nhất của chúng em. Kính chúc quí thầy cô có thật nhiều sức khỏe và nhiều niềm vui lần theo tuổi hạc của ḿnh…

 

 

Bài phát biểu chấm dứt. Thầy cô và học tṛ ngậm ngùi nhớ về Huế, nơi xa ấy có ngôi trường hồng Đồng Khánh yêu dấu đă lưu giữ những kỷ niệm đẹp của một thời… Thế rồi, tṛ tíu tít bên thầy cô như ngày xưa. Tṛ với tṛ nắm tay nhau mừng vui. “ Mi đây à?. Ừ, tau đây”. “ Mi lạ quá, tau nh́n không ra. Nếu không nhắc là tau không nhớ”. Vừa mừng, vừa vui. Chuyện xưa, chuyện cũ cứ thế mà tuôn ra. Cô thầy nh́n học tṛ mà thương, cảm động. Một bó Hồng lớn được dâng tặng các thầy cô cùng những món quà nho nhỏ đầy t́nh nghĩa của tṛ biếu thầy. Cô nguyễn Thị Thu đại diện nhận và tặng lại các thầy cô, mỗi người một cành gửi trọn t́nh cảm của tṛ dành cho thầy cô của ḿnh. Cô Nguyễn Thị Thu phát biểu, Thầy Hà Thúc Hoan phát biểu rồi thầy Nguyễn Đức Đồng… Thầy cô rất vui, gửi đến học tṛ những cảm xúc đặc biệt của ḿnh trong ngày gặp lại nhóm học tṛ Đồng Khánh 68. Và đây, Thái Thị Tuyết, cô bạn nhỏ nhưng chức th́ lớn - Trưởng Ban Liên Lạc của Cựu Nữ sinh Đồng Khánh tại Sài G̣n đă chúc mừng các chị Đồng Khánh 68 một lẳng hoa tươi đầy sắc hương của một thời Đồng Khánh qua những lời tâm t́nh dễ thương.

Không gian rộn ră của người Đồng Khánh xưa như bừng dậy với những bài hát của tṛ tặng thầy. Tiếng hát 70 của tṛ vẫn c̣n hay. Đây, Ngô Thị Cần dễ thương với “ Về Đây Nghe Em” của Trần Quang Lộc. Đặng Thị Xuân Phúc th́ duyên dáng với “ Ngọc Lan” ( Ngọc Lan, nhành liễu nghiêng nghiêng, tà mấy cánh phong, nắng thơm ngoài song... ) của Dương Thiệu Tước. Hồ Thị Liên Hoa, nhớ đến cô Nguyễn Thị Thanh Tâm đă dạy lớp ḿnh bài hát “Con chim non” mà một thời cả lớp rất thích nên đă mạnh dạn lên sân khấu bày tỏ t́nh cảm thương yêu của minh dành cho cô giáo cũ, hát bài này rất hay và dễ thương. Tôi nhớ về cô Thân Thị Hường ( bà Vũ Văn Dần), giáo sư dạy Pháp Văn ở các lớp Đệ Thất; đồng thời bà là Giám Thị của trường Nữ Trung Học Đồng Khánh mà tất cả nữ sinh Đồng Khánh, khi nhắc đến bà đều bày tỏ sự tôn kính và “sợ” v́ bà rất nghiêm. Tuy vậy, khi dạy Pháp Văn, cô Hường rất vui, đă dạy cho chúng tôi nhiều bài hát tiếng Pháp rất hay, cô c̣n là một Trưởng Hướng Đạo nên cô rất hoạt bát và nhanh nhẹn. Đồng cảm với tôi lúc này là nhóm các bạn lớp Đệ thất B1 ngày xưa, khoảng 10 bạn đă cùng nhau lên sân khấu đồng ca bài “La vie est belle “ mà ngày xưa cô Thân Thị Hường đă dạy chúng tôi hát vào năm 1961. Đang trong cảm xúc nhớ về trường xưa, Dương Phi tiếp tục đơn ca bài “ Cô Nữ sinh Đồng Khánh “ của nhạc sĩ Thu Hồ. Dương Phi đang thả hồn theo lời nhạc th́ Hoàng Kim Ngân, người có mái tóc bạch kim rất đẹp lặng lẽ lên đứng cạnh bạn. Rồi cả hai say sưa hát. “ Cô nữ sinh Đồng Khánh kia ơi, cô đi về đâu sau buổi học rồi..” Tiếng hát của Dương Phi và Kim Ngân làm chúng tôi “ngậm ngùi”. “ Huế và em” được Nguyễn thị Sum cất tiếng hát làm tôi và các bạn “ nhớ Huế chi lạ”. Một chương tŕnh văn nghệ nho nhỏ, tự phát theo cảm xúc nhớ về trường xưa, bạn cũ đă làm cho các thầy cô “ ngậm ngùi” và càng thương học tṛ tuổi 70 của ḿnh hơn. Thương quá, nên cô Ngô Thị Vinh đă hát tặng học tṛ cũ của ḿnh bài hát “ One Day” ( bài hát ruột của cô ) mà ngày xưa cô đă hát cho chúng tôi nghe vào những ngày cuối năm học khi sắp nghỉ hè. Cô Nguyễn Thị Thu th́ hát bài "Sayonara" … ( sayonara … good bye…) rất chi dễ thương. Đây là bài hát nhiều kỷ niệm của cô với học tṛ khoảng năm 1961, 1962. Cô bảo thế.

Đă quá trưa, nhưng cô tṛ chúng tôi vẫn c̣n quấn quít bên nhau không muốn rời. Chúng tôi vui thật vui. Những kỷ niệm xưa lần lượt kéo nhau về… Tôi vẫn nhớ các thầy cô ở trường Đồng Khánh thời của chúng tôi học dù có dạy tôi hay không ( vẫn nhớ người, nhớ tên ), những thầy cô tôi được các chị lớp trước nhắc nhở mà chúng tôi nhớ được tên.

Tôi nhớ các cô Hiệu Trưởng thời của tôi học như cô Đặng Tống Tịnh Nhơn, cô Tôn Nữ Thanh Cầm, cô Thân Thị Giáng Châu, cô Lê Thị Tường Loan và cô Phan Thị Bích Đào cũng như các cô Hiệu Trưởng trước khi chúng tôi vào học mà cô giám học Nguyễn Thị Thu hay nhắc đến như cô Vơ Thị Thể, cô Hồ Thị Thanh, cô Đào Thị Xuân Yến, cô Nguyễn Thị Quưt và cô Nguyễn Thị Tiết.

Từ Đệ thất trở lên, trường Đồng Khánh chúng tôi có các thầy cô như cô Nguyễn Thị Hồng Khuê, cô Tôn Nữ Tiểu Bích, cô Văn thị Mận, cô Ngô Thị Nga, cô Thân Thị Hường, bà Trần Trữ, cô Nguyễn Thị Tuyết, thầy Nguyễn Hiếu Đệ, thầy Lê Văn Truy, thầy Lê Như Khuê, cô Khánh Tĩnh, Cô Nguyễn thị Từ Nguyên, cô Nguyễn Thị Thanh Tâm, cô Ngô Thị Vinh, cô Nguyễn Thị Tuyết Anh, cô Nguyễn Thị Thuyền, cô Tôn Nữ Diệu Tịnh, cô Nguyễn Thị Thu Phong, cô Nguyễn Thị Hương Trà, thầy Nguyễn văn Trâm, thầy Nguyễn Tuyến, thầy Lê Khắc Ḍng, thầy Phú (dạy Anh Văn ), cô Nguyễn Thị Hạnh Phước, bà Trần Tiếp, cô Hoàng Thị Kim Cúc, thầy Trương Ngọc Phú, thầy Bửu Đôn, thầy Nguyễn Kim Thái, thầy Nguyễn Đôn Liệu, thầy Hồ Hữu Hạnh, thầy Định, cô Hồ Thị Diệu Tâm, cô Quỳnh Chi, cô Hồ thị Diệu Hạnh, cô Hoàng Thị Bạch Tuyết, bà Nguyễn Thị Hoàng, bà Vương Quang, cô Lê Huy Thị Hoàng, cô Hà Thị Vi, cô Lê Khắc Ngọc Khuê, cô Lê Khắc Ngọc Mai, cô Phạm Thị Hoa, thầy Thái Quang Toản, thầy Lê Nguyễn Bá Diên, thầy Phạm Liễu, thầy Vĩnh Quế, thầy Nguyễn Đ́nh Hiển, thầy Nguyễn Mộng Giác, thầy Trần Như Cảnh, thầy Nguyễn Quang Phong, thầy Vơ Đăng Nam, thầy Phạm Kiêm Âu, thầy Lê Quân Thụy, cô Gia Hương, cô Tôn Nữ ATrang, cô Như Nguyện, cô Trần Thị Phương Lan, cô Tuyết Mai, cô Văn Thị Mận, cô Hoàng Thị Doăn, cô Nguyễn Thị Nhàn, cô Tôn Nữ Phương Chi, thầy Nguyễn Châu, cô Tống Nữ Lan, cô Huyền Tôn Nữ Quế Hương, cô Huyền Tôn Nữ Mai Hương, thầy Hà Thúc Hoan, thầy Nguyễn Đ́nh Thám, thầy Cao Xuân Duẫn, thầy Châu Trọng Ngô, cô Giám học Nguyễn Thị Thu, cô Lê Thị Mỹ, cô Nguyễn Thị Thường, cô Trần Thị Minh Châu, cô Nguyễn Thị Mộng Hà, cô Trần Thị Lư, cô Nguyễn Thị Thu Phong, cô Túy Đại, cô Nguyễn Thị Minh Cầm, cô Tôn Nữ Diệu Tịnh, cô Lê Khắc Ngọc Cầu, cô Nguyễn Thị Thu (giáo sư Lư Hóa ), cô Tôn Nữ Mỹ Trang, cô Tôn Nữ Lưu Ty, cô Như Huệ, bà Nguyễn thị Vui, bà Lưu Sơn… H́nh ảnh các thầy cô dần dần hiện ra trong tâm hồn tôi với cảm xúc ngọt ngào. Các thầy cô dạy ở trường Đồng Khánh c̣n nhiều nữa, trước thời của chúng tôi học và sau khi chúng tôi rời trường (1968), tôi chưa được biết hết. Xin thành kính tri ân các thầy cô đă từng dạy ở Đồng Khánh.

Đă quá trưa, thầy tṛ chúng tôi chia tay tạm biệt với bài hát mà chúng tôi không nhớ tựa đề là ǵ, chỉ cùng nhau hát để nhớ lại thời thơ ấu, nghịch ngợm đáng yêu. Học tṛ “say sưa” hát, c̣n thầy cô th́ nh́n học tṛ “cười”- những nụ cười hiền đầy thương yêu dành cho chúng tôi (lớp học tṛ đă vào ngưỡng thất tuần). Một, hai, ba… : “ Ọ…i…è…thằng Què đánh đu, Tarzan nhảy dù, Zaro bắn súng. Tiến lên, Zaro nhào vô, Tarzan hết hồn, Thằn lằn cụt đuôi…”. Ui cha, tuổi bảy mươi mà hồn nhiên hát như tuổi lên bảy. Các bạn dễ thương quá. Bài hát được lập đi lâp lại nhiều lần, lần lượt tiển các thầy cô ra về trong niềm xúc càm không nguôi… Chúng tôi, những bà già 70 ngậm ngùi trông theo những lăo ông, lăo bà trong dáng vẻ thanh thản, điềm đạm đi vào tuổi hạc… Ôi, thương quá, thầy cô của chúng em.

Dư âm của buổi họp mặt Kỷ niệm 50 năm rời trường của nhóm ĐK 68 như vẫn c̣n đây. Tôi thương thầy cô của tôi, thương bạn học của tôi. Những cô thầy Đồng Khánh có tâm, có đức, có tŕnh độ và kiến thức đă dẫn dắt chúng tôi nhập cuộc vào đời. Bạn học của tôi, những người bạn dễ thương, chân thành trong t́nh bạn, luôn sẻ chia những buồn vui của nhau trong những tháng năm chúng tôi cùng nhau học tập dưới mái trường hồng Đồng Khánh. Bạn cũ, bạn mới trong ngôi trường hồng đều có một tấm ḷng nhân hậu như nhau. Thật vậy, nữ sinh Đồng Khánh của các cô thầy Đồng Khánh ngày xưa là thế!. Tuổi già thường sống với quá khứ mà quá khứ của tôi ở Đồng Khánh th́ quá ngọt ngào, đáng yêu. Tôi đă sống vui như thế cho đến hôm nay. Luôn luôn nghĩ đến bạn thuờ c̣n đi học và thầy cô, những người đă cầm tay tôi dẫn tôi vào đời… để tôi có được ngày hôm nay…

Bóng chiều đă ngă xuống. Bên tôi, thầy cô và các bạn của tôi thuở c̣n đi học vẫn quẩn quanh. Tôi nh́n trời. Mây vẫn bay. Trắng, hồng rồi lam… nhạt dần, nhạt dần… Nắng tắt. Hoàng hôn vội vă. Tôi giật ḿnh. Có c̣n không một lần Họp mặt Kỷ niệm 60 năm rời trường xưa ???. . . !!! Xúc cảm. Tôi bàng hoàng, ngậm ngùi, lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt “t́nh” lăn trên má - t́nh Đồng Khánh. Ôi thầy cô, bạn bè thân yêu của tôi ! Đồng Khánh ơi, Đồng Khánh !

 

BÙI KIM CHI

 

chân trần

art2all. net