HOÀNG MAI TÔN NỮ
Tôi ngập ngừng trước cổng Mai Viên. Cây mai vàng trước ngơ năm xưa như thầm níu bước chân tôi và thế là tôi can đảm dừng chân ḷng rạo rực sống lại với Mai Viên. Thuở ấy đến Mai Viên, người yêu mai không những được ngắm mai mà c̣n được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thoáng ẩn, thoáng hiện của chủ nhân. Em, Tôn Nữ La Khê, một thời đă làm điêu đứng bao chàng trai của Huế và cả những chàng trai không phải Huế trong số đó có tôi, một sinh viên người Đồng Nai. Tôi yêu La Khê say đắm. Phải vất vả lắm tôi mới chiếm được cảm t́nh của em. Thế nhưng với gia đ́nh em, tôi chỉ là một chàng sinh viên b́nh thường, xa quê và có chút tài vặt: làm thơ, viết văn. C̣n em, một Tôn Nữ khuê các nết na, thùy mị, đẹp và là thần tượng của bao chàng trai Huế thuộc gia đ́nh “ môn đăng hộ đối “. Đây chính là bức tường ngăn cách mối t́nh trong sáng của em và tôi. Nghe nói sau khi tôi từ giă Huế ra đi, nàng Tôn Nữ của Mai Viên thường lang thang một ḿnh trên đường Lê Huân, con đường có hai hàng phượng có tuổi. Nàng một ḿnh thơ thẩn trong tà áo lụa vàng nơn nà, quyến rũ, dịu dàng đếm bước bỏ lại đằng sau những lời mời gọi của những chàng trai ái mộ - chỉ dám đi theo sau lưng không dám đến gần. Đó là con đường của nàng và tôi. Trên con đường đó, chiều chiều hai đứa tôi thường đạp xe đi qua rất chi là t́nh trong ráng chiều đổ xuống ôm ấp, ve vuốt h́nh bóng hai đứa thấp thoáng dưới mây hoàng hôn. Rồi Huế lại đồn lên rằng – Huế mà, không ai trách được - v́ tôi mà nàng Tôn Nữ đă có lần lên đứng giữa cầu Bạch Hổ khóc sướt mướt cho cuộc t́nh dang dở. Nàng trách tôi, nhưng nàng không hiểu cho tôi. Thú thật tôi rất thương em. Bị gia đ́nh cấm đoán nhưng em vẫn cứ yêu tôi. Những chiều giáp Tết, rất khó khăn em mới t́m được cách rời nhà để gặp tôi. Lúc ấy tôi đă rất hạnh phúc bên em. Gương mặt buồn em đă thầm th́ bên tai tôi : “ Anh ơi, t́nh yêu là trái đắng và Huế đă làm cho trái đắng hơn “. Em đă khóc trên vai tôi. La Khê ơi ! tôi gọi thầm tên em. Tôi đưa mắt nh́n toàn cảnh Mai Viên. Vườn vẫn như xưa. Mai vẫn đẹp, vẫn dược chủ nhân chăm chút cẩn thận và đang độ nở hoa. Nơi đây, trong vườn mai nầy, tôi đă cùng em tâm t́nh, đă cùng em tận hưởng những phút giây hạnh phúc cũng như đau những nỗi đau t́nh yêu. Tôi yêu La Khê bởi em đẹp, dễ thương, hiền lành. Tôi rất nhớ giọng nói của em trong lần đầu gặp em ở Mai Viên mùa xuân năm ấy. Mời anh xem mai tự nhiên. Có cây mô anh thích không ? Anh vẫn thích ngắm mai buổi chiều ? ( Tôi vẫn thường đến Mai Viên buổi chiều ) V́ răng rứa ?. V́ anh thích em. Tôi liều mạng trả lời v́ ít khi được may mắn nói chuyện cùng em. Em nh́n tôi, đôi mắt nâu, to tṛn và trong veo, mỉm cười rồi mắc cỡ rút lui. Ôi đôi mắt màu hạt dẻ đă giữ chặt hồn tôi. Những lần sau nữa tôi tiếp tục đến Mai Viên với tất cả tâm hồn đầy mộng và hồn thơ. Rồi cứ thế em đă cho tôi t́nh yêu. Một độ xuân về, trong vườn mai tôi đă vẽ nên một dáng xuân trong thơ để tỏ t́nh cùng em. Em xúc động và kín đáo đáp lại t́nh tôi. Ước ǵ, La Khê có mái tóc dài để quấn chặt đời anh. ( Hồi ấy em để tóc thề ngang vai ). Gái Huế có cách bày tỏ t́nh cảm kín đáo, chừng mực, tế nhị, dễ thương và khôn ngoan thế đó. Em, chính là mẫu người tôi yêu. Đem mai về vườn mai. Tôi đang cầm trên tay một cây mai vàng. Mai từ đất núi Đồng Nai, đẹp không kém ǵ mai của Huế, tự tay tôi trồng, chăm sóc dành tặng La Khê. Tôi thẫn thờ nhẩm lại tên mai ở Mai Viên : Dáng Xuân, Khánh Hạ, Lăng Tử, Sầu Đông …Đây là những cây mai mà em và tôi đă đặt tên và dành t́nh cảm đặc biệt. Tôi mỉm cười. T́nh yêu thuở ấy sao mà lăng mạn quá. Bây giờ, tôi tặng em cây mai này, có cái tên cũng thật đáng yêu và duyên dáng như em mà một thời gian dài đă làm tôi đau khổ. Mai vàng Tôn Nữ. Theo ḍng người người yêu mai, tôi vào Mai Viên. Tôi không có ư định gặp lại La Khê mà chỉ mang mai quí Đồng Nai về Huế tặng em. Nghe đâu em đă có chồng, một bác sĩ ḍng họ Nguyễn Khoa, một họ lớn và có tiếng tăm ở Huế. Thôi thế cũng xong. Mong hạnh phúc sẽ đến cùng em. T́nh yêu sẽ không c̣n là trái đắng và Huế hôm nay đă làm cho trái ngọt hơn. Tôi cười vui chúc phúc cho em. Tôi đột ngột dừng chân và thật sự xúc động khi bắt gặp những cây mai " t́nh sử " năm xưa được chủ nhân sắp xếp ở một khu vực riêng có ghi ḍng chữ "Mai để ngắm". Tôi đứng ngây người. Em vẫn c̣n nghĩ đến tôi ? T́nh yêu, ai có thể định nghĩa được nhất là trong trường hợp của em và tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt cây mai Tôn Nữ cạnh cây mai Lăng Tử rồi nói với anh giữ vườn. Tôi tặng cô La Khê. Người thanh niên nh́n tôi với cặp mắt hơi lạ, rồi từ tốn nhận mai. Xin ông cho biết quư danh. Tôi cầm mảnh giấy hồng nhỏ ghim vào cành mai thay cho câu trả lời : " Tặng La Khê cây mai vàng Tôn Nữ, giống từ đất Đồng Nai ". Đây là cây mai quí tôi đă cất công chăm sóc để dành mang về Huế tặng La Khê. Bên cây mai Tôn Nữ tôi đă sống cùng em một khoảng thời gian thật dài. Giờ th́ trả lại em cho Huế. Vậy là Mai Viên có thêm một giống mai mới – Mai Đồng Nai. Đột nhiên đôi mắt nâu trong veo của em như đang hờn dỗi nh́n tôi. Nó hiện ra như những dấu hỏi liên tiếp của t́nh yêu đang phát sóng. Nhưng thôi, La khê ! Cuộc đời bao giờ cũng có những khúc quanh và chính khúc quanh đó sẽ trang điểm cho tâm hồn ḿnh … Tôi rời Mai Viên trời đă nhá nhem tối. Gió lạnh. trời buồn. Hương mai lần theo gió tiễn bước chân tôi. Tôi đi dọc bờ sông Hương, ḍng nước lặng lẽ trôi êm đềm không gợn sóng. Huế vẫn đẹp như ngày nào tôi bước chân đến, một chàng trai nam bộ lăng tử biết ôm nỗi nhớ và biết ngắm mây tan. Tôi vẫn yêu Huế - cố đô yêu dấu, nơi đă cho tôi t́nh yêu với một nàng Tôn Nữ yêu kiều.
Thế rồi, tôi như đi lạc vào thế giới thần tiên, ở đó chỉ có
em, có tôi và Mai Viên là chứng tích.
|