Bùi Kim Chi

 

KHOẢNH KHẮC XUÂN
 


 

Rời trường Đồng Khánh, Diệu thả bộ dọc đường Lê Lợi, tâm hồn thanh thản, b́nh yên. Hàng cây bên đường thầm th́ rồi bỗng reo vui mang hương xuân nhả vào chiều tím Huế. Xuống đến trường Đại học Văn khoa, Diệu rảo bước qua cầu rồi Diệu đi chậm lại đón ngọn gió mát buổi chiều trên cầu Trường Tiền lộng gió. Một bức tranh thơ thiên nhiên đầy màu sắc, đẹp, thơ mộng đang quyến rũ nàng. Từng đàn nữ sinh áo trắng nhộn nhịp đạp xe qua cầu trong chiều tan trường dưới vành nón nghiêng nghiêng che khuất một phần thân h́nh mảnh mai, yểu điệu dáng thơ ngây. Một thời áo trắng của Diệu trong ngôi trường màu hồng đă qua. Diệu mỉm cười, nụ cười duyên dáng, tinh nghịch và đáng yêu. 

- Cô ơi ! Lên xe em chở cô về. 

- Cô ơi …! 

- Cô ơi …! 

Diệu vội vàng gật đầu chào và tế nhị từ chối lời mời gọi của đám học tṛ để một ḿnh thả bộ trên cầu. Nh́n những cánh hoa trắng bay lượn trên cầu Diệu cảm thấy vui vui.

Qua khỏi cầu Trường Tiền, Diệu băng nhanh qua đường. Vẫn con đường quen thuộc từ trường về nhà, ngang nhà sách Ưng Hạ, đến Nhà hát lớn rồi vào cửa Thượng tứ. Bóng chiều đă chùng xuống, hàng cây mù u hai bên đường, chuyển lá đong đưa nhẹ nhàng theo gió tiễn bước chân Diệu gơ nhịp đều đặn trên đường. Diệu vẫn thong thả, điềm đạm và quí phái trong tà áo dài lụa màu lục vờn trong gió để lộ chiếc quần xa tanh đen dịu dàng che khuất đôi chân thon dài của Diệu; trông Diệu đài các và rất Huế.

Ngôi nhà của Diệu dần dần hiện ra ven đường, một ngôi nhà cổ nho nhỏ, xinh xinh nằm trên đường Đinh Bộ Lĩnh gần ngă tư Anh Danh. Nơi đây Diệu đă lớn lên cùng ba mẹ và các em; cũng nơi đây đă đánh dấu những tháng ngày vui buồn thời con gái bên cạnh bạn bè thân yêu của Diệu trong ngôi trường con gái nức tiếng một thời … 

Bỗng một bóng người từ trong nhà Diệu vụt chạy ra ôm chầm lấy Diệu. Diệu giật thót người rồi reo vui:

- A, Hoàng Mai ở mô ra đây?

Buông nhau ra, Diệu ngắm kỹ Hoàng Mai. Giọng Mai như lạc đi:

- Ḿnh vừa ở Sài G̣n về. Răng, vẫn đi dạy đều đặn?

- Ừ.

- Ba Mạ răng rồi?

- Ba Mạ vẫn khỏe. Giọng Hoàng Mai ngậm ngùi: chị Thu ra đi không về nữa từ dạo ấy. Anh Trung và chị Minh ở với Ba Mạ. Tội nghiệp mạ, từ ngày không c̣n tin tức của chị Thu, Mạ cứ khóc hoài. Ḿnh không hiểu và không tin được chị Thu lại không c̣n trên cơi đời này.

Nghe Hoàng Mai nhắc đến chị Thu, Diệu bùi ngùi xúc động. Chị Thu là chị gái của Hoàng Mai. Chị không đẹp nhưng dễ thương, dáng đài các với đầu tóc tém uốn ngắn - model một thời của thiếu nữ Huế. Ngày xưa chị Thu và Hoàng Mai đi học ở Đồng Khánh bằng xe hơi có ba đưa đón. Ba vẫn đưa đón hai chị em Mai đi học trên chiếc xe Peugeot đen hàng ngày - cành vàng, lá ngọc của ông. Thế mà bây giờ chị Thu không c̣n nữa. Gia đ́nh Mai là một trong những gia đ́nh thuộc loại “noble” của Huế. Ông bà hiền lành, nhân hậu; nhất là mẹ của Mai, một phụ nữ Huế đẹp, gương mẫu, gương mặt tươi tắn; một đời phục vụ chồng con chu đáo trong lễ nghi truyền thốngcủa một gia đ́nh quan lại xưa.

- Diệu ơi! Diệu c̣n nhớ cô Phương Chi không? Rồi giọng của Mai lanh lảnh: Ḿnh nghe nói cô Phương Chi ở Mỹ. Cuộc sống ổn định. Các con của cô đă lớn. Không hiểu con bé Mỹ Ngọc con gái đầu ủa cô nay thế nào rồi. Nhớ nhất là những lần cô lái chiếc Dauphine trắng của cô chở mấy đứa học tṛ cưng đi xem ciné ở rạp Châu Tinh và sau đó là đi ăn bún ḅ mụ Rớt. Hồi đó, Mỹ Phương là đứa học tṛ cô thương nhất. Bây giờ không ai biết Mỹ Phương lưu lạc phương nào. Hoàng Mai là đứa mà cô dạy hay ghẹo là “búp bê Nhật”. Hoàng Mai có nước da trắng hồng, gương mặt bầu bỉnh, tóc mái cắt ngắn che phủ trán, hai bên vai là hai chân rít đong đưa trước ngực mà một thời đă réo gọi tiếng ḷng “xôn xao” của nhiều chàng trai Huế.

Nắng chiều chưa tắt hẳn hoàng hôn đă vội vàng phủ xuống ôm ấp nội thành. Một góc hoàng thành, chút nắng huy hoàng chưa phai hết như cố giữ lại một khoảng trời riêng. Ai đó nếu có chút t́nh riêng với Huế sẽ không thể bỏ Huế mà đi. Ngọn gió đầu xuân vẫn nhẹ nhàng lay chuyển như đang mời gọi mọi người say đắm cùng xuân. Tiếng thơ từ một ngôi nhà nào đó đang vọng lại gợi nhớ một thời bâng khuâng trong tuổi mộng đưa hồn Mai d́u dặt theo tiếng sáo u hoài:

“Ta trở lại con đường xưa áo lụa

Hàng cây cao đứng đợi các em về

Các em không về cây buồn lá úa

Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê” (*)

 

Trước hiên nhà, Diệu và Hoàng Mai đang thổi hồn về quá khứ. Chiếc sập gụ già mấy chục năm c̣n lại bây giờ đang nghe tiếp chuyện của hai người.

- Mai, mi c̣n nhớ hắn?

- Ừ.

- Từ ngày mi đi hắn như người mất hồn. Huế gọi hắn là “Nhiên điên”.

Mắt Hoàng Mai mở to:

- Sao lại là điên?

Diệu tủm tỉm cười, nụ cười rất duyên:

- Điên v́ yêu ? 

Hoàng Mai đánh vào vai Diệu một cái thật mạnh: 

- Cái con này, ta đang hỏi nghiêm túc mà mi th́ lại … 

- Th́ ta cũng đang trả lời nghiêm túc đây. Mi chỏng tai mà nghe “chuyện t́nh thế kỷ 20”. Này nhé, nhân vật hay ngồi bơ vơ ở Nghinh Lương Đ́nh nh́n sông Hương chuyển ḿnh mà nghĩ tưởng về t́nh yêu mộng mị của ḿnh là hắn. Người mà chiều nào cũng đứng trước ngôi nhà cũ của mi ở đường Lục Bộ huưt sáo, tay bỏ túi quần, mắt đăm đăm t́m kiếm bóng hồng thuở nào mà hồn th́ phiêu lăng nơi đâu cũng là hắn. Rồi điên hơn, có lần ta thấy tận mắt hắn đạp xích lô đầu đội nón lá mà trên chiếc nón dán đầy tên mi, c̣n gọng chống hai bên trần xe th́ treo lủng lẳng hai hàng chữ I love you, miệng ph́ phèo ống pipe; nhưng trông anh chàng cũng nghệ sĩ lắm à nghe. Nhiều lúc ta nghĩ cũng tội cho hằn, tấm bằng Cao học Triết của hắn thế mà bỏ, đi lang thang với mối t́nh đơn phương, lặng lẽ. Ôi chuyện t́nh yêu không biết đâu mà tính. Huế của ḿnh có những mối t́nh điên điên như rứa đó. 

Bất ngờ Diệu đưa tay ấn lên ngực của Mai và nói : 

- Ta hỏi thiệt, có khi mô mi nghĩ đến hắn ? 

Hoàng Mai nhíu mày, mắt xa vắng: 

- Có, một đôi lúc buồn, nhớ Huế ta có nghĩ đến hắn nhưng với t́nh cảm của bạn bè của thời đi học, c̣n yêu th́ không. Giờ trở lại Huế, nghe mi kể chuyện về hắn ta thấy nao ḷng. Ba mươi năm rồi c̣n ǵ. Ngày ấy hắn yêu ta, ta có biết, ta th́ không thể…

Diệu tinh nghịch đáp tiếp lời Mai: V́ ta đă yêu người khác chứ ǵ? 

Hoàng Mai đưa mắt nh́n trời. Bất giác nàng mơ màng nói thầm: Xuân đă đến rồi ! 

Gió xuân lành lạnh, hương xuân nhả khắp nơi t́nh tự, ve vuốt hồn người. Rồi Mai giật ḿnh: ta đă tiễn và đón không biết bao nhiêu mùa xuân nhưng có lẽ đây là mùa xuân kỷ niệm. Lần đầu tiên Hoàng Mai nghĩ và nhớ nhiều về hắn với những hoài cảm thuở “âm vang của tiếng hát không lời”. Một khoảnh khắc xuân với hắn. Hắn yêu Mai, một t́nh yêu đầy mộng mị. Đă nhiều lần hắn làm Mai sợ và lẫn tránh hắn rồi sau đó là một chuỗi ngày ân hận v́ dù sao hắn cũng là một trong những người bạn thân cùng nhóm. Mai vẫn c̣n nhớ những chiều nội thành hắn lẽo đẽo theo sau chân Mai vừa đi vừa huưt sáo làm Mai phát ngượng, chân đi quấn quưt muốn té, về đến tận nhà mới hoàn hồn. Rồi một đêm 30 Tết hắn dám bẻ khóa cửa ngơ nhà Mai bê vào sân 20 chậu mai vàng nho nhỏ nở rộ, sắp thành h́nh trái tim, dùng sơn trắng ghi hai chữ: Yêu em. Sáng mồng một, mở cửa ra sân, Me mở tṛn mắt rồi lắc đầu gọi vội con bé giúp việc: Thôi dẹp đi con, lấy giẻ và dầu hỏa chùi cho sạch. C̣n Hoàng Mai th́ mặt tái xanh thập tḥ ở cửa pḥng ḷng thấp thỏm không yên. Chị Thụy và chị Thu của Mai th́ tủm cười: Cái thằng điên! Nhưng h́nh như Me cũng thông cảm cho cuộc t́nh vụng dại đầy ấn tượng của hắn mà không nói ǵ chỉ lẳng lặng lắc đầu thương hại. Thuở ấy hắn yêu Mai say đắm nhưng không bao giờ hắn dám mở lời chỉ cười cười, nói nói khi ở trong lớp học hay trên giảng đường có cả đám bạn đang cùng nhau tranh luận một vấn đề ǵ mà trong đó cũng có cả Hoàng Mai. Lúc ấy, hắn rất tự nhiên, thật đàn ông, nhưng mỗi lần gởi cho Mai cái thiệp xuân, cành hoa tươi hay âm thầm bày tỏ t́nh cảm th́ trông hắn ngơ ngác đến tội nghiệp. Bất chợt Hoàng Mai gọi Diệu : 

- Ê, ngày mai mi đưa ta đi gặp hắn.

Diệu mừng rỡ:

- Thiệt không mi, tội hắn mi ơi. Ừ, ngày mai ta sẽ đưa mi đi.

Trời vẫn Huế. Xuân vẫn Huế. Ta đang ở trong mùa xuân của Huế. Hạnh phúc quá, Huế ơi! Hoàng Mai xúc động thầm th́ giữa trời xuân rạo rực đêm nội thành.

Mới 5 giờ sáng Hoàng Mai đă trở dậy. Một đêm không ngủ. Bên cửa sổ nh́n ra đường, dưới lớp sương mờ ảo xa xa, mưa bay nghiêng, vài chiếc lá rơi vội xuống đường - những chiếc lá già cuối cùng c̣n sót lại từ giă cành cây. Mai cảm thương cho thân phận kiếp người, rồi có một ngày nào đó: một ngày xuân, một ngày hạ, một ngày thu., một ngày đông Mai rồi cũng sẽ như chiếc lá vàng cuối cùng rời cành… Mai mỉm cười, ngậm ngùi, xa vắng: Ừ, hôm nay ḿnh sẽ gặp lại hắn. Nhiên ơi!...

Diệu cũng trở dậy đứng yên lặng sau lưng Mai. Một nỗi niềm thương cảm ùa vào ḷng Diệu. Diệu cảm thông Mai, thương Mai - người bạn gái thân yêu thuở nào. Thời ấy, từ cuộc sống khép kín của Mai đến nề nếp gia phong của gia đ́nh; có lẽ Hoàng Mai không thể yêu Nhiên được.

Nắng xuân réo gọi bên kia hoàng thành. Ḷng người rộn ră. Hoa lá xôn xao gọi mùa. Diệu và Hoàng Mai cùng nắm tay nhau rời nhà …
 

Bùi Kim Chi
 

_____________

(*) Thơ Phan Phụng Thạch

 

chân trần

art2all. net