Bùi Kim Chi

 

KƯ ỨC NGÀY VỀ

 



          Trước ngày về. Xôn xao. Rạo rực.

Ngày trở về. Xúc động. Mắt rưng rưng...

Hạnh phúc chất ngất khi được “ đàng hoàng “ bước chân vào cổng trường Trung học Hàm Nghi với bảng tên trường oai nghi trên cao và đứng ở đây – giữa sân trường. Không gian vẫn như xưa, có khác chăng là “ cảm giác lạ lẫm “ bỗng len lén vào hồn. Nhưng không. Học sinh đây. Thầy cô đây. Gương mặt cười vui, rạng rỡ. Không gian ngập đầy tiếng nói, tiếng cười cùng những bước chân “t́nh “ rộn ră của “ người Hàm Nghi “. Nhỏ và lớn. Trẻ và già của các thế hệ học tṛ và thầy cô Hàm Nghi. Lớn nhất, 1955 vào trường và nhỏ nhất 1975 ra trường và cũng từ đó “ mất trường “...  Sáu mươi năm qua đi, có khi nhanh khi chậm của ṿng đời. T́nh cảm của con người theo thời gian cũng cứ thế đi qua…Nhưng… có một thứ t́nh – t́nh cảm với trường xưa, th́ vẫn c̣n đó với đầy ắp kỷ niệm đẹp của thời hoa niên ngọt ngào của tṛ và thời khoác áo “trồng người “ với đắng, cay, ngọt, bùi của thầy...

Đảo mắt một ṿng quanh sân. Đâu rồi, những cây bàng lá đỏ thả lá vàng nâu tinh nghịch đuổi nhau trên sân trường. Đâu rồi, những cây mù u xanh mướt lá lao xao đón gió thu về. Bàng lá đỏ và mù u xanh, một thời đă âm thầm sẻ chia nỗi ḷng thầm kín của tṛ, của thầy với bao tâm sự đầy vơi. Đi tới, đi lui t́m đồng nghiệp, t́m lại học tṛ một thuở. Học tṛ rộn ră t́m bạn, t́m thầy cô. Đồng nghiệp với đồng nghiệp, thầy với tṛ, tṛ với tṛ gặp nhau cùng một điểm “ t́m lại nơi đây một chút t́nh “. Cười – vui mừng – hớn hở. Có người t́nh cảm ướt át th́ “ nước mắt hoen mi “… Tôi xúc động nhưng không khóc, cũng không cười chỉ đứng ngây người, nh́n. Mơ hay thật Hàm Nghi ơi !

Trời tối đen nhưng sân trường bỗng sáng rực ánh lủa Hàm Nghi. Một buổi tối thật đẹp và ấm t́nh nghĩa thầy tṛ, bằng hữu. Thần Lửa từ xa về...  mang niềm vui, hạnh phúc, may mắn đến cho thầy và tṛ Hàm Nghi. Lửa lấp lánh tỏa sáng cả một góc hoàng thành. Tiếng vọng của Thần vang lên, vút xa...  người Hàm Nghi, ḷng xôn xao, rạo rực một niềm vui, một niềm tin rất đỗi tự hào v́ ḿnh là thầy cô, học sinh Hàm Nghi của đất cố đô. Hàm Nghi Hành Khúc của thầy Văn Giảng cất lên...  Tiếng hát của thầy cô và học tṛ Hàm Nghi vẫn mượt mà, hào hùng và tươi vui như ngày ấy – ngày trường ta kỷ niệm 20 năm thành lập trường, cách đây 38 năm.

 

 

Buổi sáng. Trời trong, xanh...  rồi mưa. Chỉ mưa bay. Trời cảm động chăng ?. Trống. Chiêng. Nghi lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường bắt đầu. Thầy và tṛ cùng lắng ḷng để tưởng nhớ đến “ Ngài “, vị vua yêu nước đă cho thầy và tṛ Hàm Nghi mang tên Ngài. Thương nhớ các thầy cô, học sinh vội vàng giă từ cơi tạm đă có một thời gắn bó với Hàm Nghi. Khói hương nghi ngút, cuộn tṛn và lan xa...  Không gian thoảng mùi trầm, “ người Hàm Nghi “ thật sự xúc động, vui mừng v́ được trở lại trường xưa. Bây giờ thật sư được nh́n ngắm lại khuôn viên của trường với lớp học cũ, hành lang xưa ghi dấu bước chân của thầy và tṛ. Cũng được tận mắt thấy lại Di Luân Đường, nơi trang nghiêm nhất trường và nhất là được gặp lại “ người Hàm Nghi “ sau 40 năm mất trường. Vẫn c̣n đây vị Hiệu trưởng cuối cùng của trường – thầy Nguyễn Duy Khác, nay đă gần 90. Gương mặt thầy vẫn linh hoạt, nụ cười vẫn tươi vui. Từ Sài G̣n thầy vẫn c̣n sức khỏe để về Huế dự lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường Hàm Nghi, nơi mà một thời thầy đă bỏ nhiều công sức chung tay cùng các giáo sư của trường đào tạo nhiều thế hệ học tṛ Hàm Nghi giỏi, có tâm đức như hôm nay. Xin tri ân thầy.

Lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường Trung Học Hàm Nghi đă khép lại nhưng âm vang của tên trường, của ngày hội về nguồn vẫn ghi lại dấu ấn đẹp trong hồn “ người Hàm Nghi “ cho dù không gian có chút thay đổi và thời gian th́ vẫn tiếp ṿng quay… khi chúng ta giă từ nhau để trở lại cuộc sống đời thường...


BÙI KIM CHI
 

 

art2all. net