Bùi Kim Chi

 

LỜI TỰ T̀NH CHIỀU 30



         Ai cũng có một mối t́nh nho nhỏ dấu kín trong tim để trang điểm tâm hồn. Tôi cũng thế. Vào lúc tâm hồn trống vắng nhất th́ h́nh ảnh người t́nh bé nhỏ năm xưa của tôi bỗng trở về : thênh thang, lồng lộng trong sương khói thiên nhiên của kư ức mờ ảo… thế là những ray rức, tưởng tượng, thương tiếc hành hạ tâm hồn tôi một cách… đáng yêu. Chưa bao giờ tôi yêu người t́nh của tôi đến thế. Đàn ông vẫn vậy.


Người t́nh bé nhỏ năm xưa của tôi trở về cùng tôi vào chiều 30 Tết lúc tôi lang thang trong vườn nhà chọn vị trí thích hợp để đón những chậu hoa muộn màng chiều cuối năm do vợ tôi đưa về. Vườn xuân tươi thắm với sắc hoa rộn ră vươn cành tỏa hương bay ngan ngát trời chiều. Bất chợt tôi dừng mắt bên cây hoàng mai. Cây mai vàng, ghi dấu t́nh cảm đầu đời của tôi. Hoàng mai e ấp, kín đáo với sắc vàng mơ đang âm thầm, lặng lẽ réo gọi bước chân tôi. Tôi nhanh chân đến bên hoàng mai. Bàng hoàng. Giật ḿnh. Giữa muôn sắc xuân em đă trở về trong tôi. Vẫn đôi mắt đen màu hạt huyền nh́n tôi đắm đuối


Một thoáng hương xưa quyện lấy hồn tôi. Bồi hồi. Xao xuyến. Tai tôi vẫn như nghe thật rơ lời thổn thức nhẹ nhàng rất dễ thương của em : Sao anh nỡ đành quên… Sao anh nỡ đành quên… dồn dập chiếm lĩnh hồn tôi. Thời gian ngập ngừng trôi. Không gian chuyển màu khói hương vời vợi, tôi nhắm mắt, ḷng rưng rưng ngậm ngùi uống hết những giọt nước mắt của em. Tôi đắng cay giữ lại trong ḷng những ǵ em nhẹ nhàng trách tôi - thật ngọt ngào, đằm thắm: Sao anh nỡ đành quên những chiều xuân năm ấy… Sao anh nỡ đành quên những buổi hẹn ḥ trong chợ hoa ngày tết, anh thưởng hoa c̣n em trêu hoa v́ sợ hoa bắt mất anh… Sao anh nỡ đành quên cây mai vàng trước ngơ em biếu anh năm nao… Sao anh nỡ đành quên những cánh thiệp xuân mênh mang nỗi nhớ… Sao anh nỡ đành quên em - người t́nh bé nhỏ năm xưa… Sao anh nỡ đành quên… Sao anh nỡ đành quên… Người t́nh năm xưa của tôi nức nở và tôi, thằng con trai lăng tử năm nào và người đàn ông trưởng thành hôm nay không khỏi nghẹn ngào, ḷng rưng rưng dơi theo tiếng ḷng em.


Và tôi đă thua. Gục đầu bên hoàng mai tôi nói thật nhỏ, thật nhỏ chỉ để dành riêng em và tôi: Em - Nguyễn Đỗ Hoàng Mai, người t́nh muôn thuở. Chỉ để yêu và nhớ.


Bùi Kim Chi

 

 

chân trần

art2all. net