NGỌ PHẠN ĐIẾM
Cô Nguyễn thị Thu
T́m hiểu, tôi được biết, năm 1954, hiệp định Geneve được kư kết, quân Pháp về nước. Sau chiến tranh, cuộc sống của người dân cố đô Huế vẫn c̣n vất vả, khó khăn. Trường Đồng Khánh lúc này cũng xuống cấp nặng, các lớp học bị mưa dột, bàn ghế hư hao, điều kiện ăn ở và học tập của học sinh thiếu thốn, nhân sự không đủ nên trường đă băi bỏ bậc tiểu học và không c̣n tổ chức nội trú và bán trú cho học sinh như trước đây nữa.
Năm 1960, mặc dù ngân sách của nhà nước lúc này c̣n khó khăn nhưng chính quyền cũng cố gắng giải quyết cho trường Nữ Trung Học Đồng Khánh đại trùng tu (v́ đây là ngôi trường nữ trung học duy nhất và lớn nhất miền trung lúc bấy giờ ). Thời điểm này, cô Đặng Tống Tịnh Nhơn được Bộ Giáo Dục bổ nhiệm chức vụ Hiệu Trưởng của trường Đồng Khánh (1959 – 1964 ), đây là nữ Hiệu Trưởng thứ 6 trong số 10 nữ Hiệu Trưởng của trường Đồng Khánh kể từ năm 1945 đến năm 1975. Cô Tịnh Nhơn là giáo sư Việt Văn và Sử Địa được nữ sinh Đồng Khánh kính yêu. Lúc nhận chức vụ Hiệu Trưởng cô mới trên 30 tuổi. Trường Đồng Khánh lại đang thực hiện kế hoạch sửa chữa, xây dựng, cô rất lo lắng nhưng nhờ nhanh trí cô đă liên hệ và nhận được sự tiếp tay của phụ huynh học sinh có chuyên môn trong ngành xây dựng tận t́nh giúp đỡ, cho ư kiến, bàn bạc về các phương án kiến trúc, sửa chữa, xây dựng… Thế là trường Nữ Trung Học Đồng Khánh được trùng tu, xây dựng thêm một số công tŕnh nên khang trang, chắc chắn và rất đẹp. Lúc này, trường vẫn c̣n nhiều học sinh có hoàn cảnh nghèo, đa số tập trung ở vùng ven thành phố Huế, nhà ở rất xa trường. Mỗi ngày học hai buổi, phải đi bộ đến trường. Khổ nhất là những ngày Huế mưa to, gió lớn và lụt lội. Đă thế, nữ sinh đi học c̣n phải bới cơm theo, nguội lạnh để ở lại ăn trưa trong lớp. Số học sinh có nhu cầu ở lại trưa tại trường ngày càng đông nên việc quản lư học sinh vô cùng khó khăn. Nhân sự lại không có để theo dơi học sinh ở lại trưa, ngoài bà Trần Thi và bà Vương Quang vừa phải lo công việc ở văn pḥng, vừa phải đến các lớp nhắc nhở học sinh giữ vệ sinh, giữ ǵn trật tự, nghỉ ngơi để vào học buổi chiều. Trước t́nh h́nh này , thấy hai bà quá vất vả, cô Hiệu Trưởng và cô Giám Học Nguyễn Thị Thu lo lắng, trăn trở. Nếu áp dụng giải pháp cấm học sinh ở lại ăn trưa tại trường, học sinh sẽ lang thang ngoài vườn hoa trước trường Đồng Khánh hay dừng chân trong vườn cây trước Ṭa Tỉnh trên đường Lê Lợi gần trường để ăn và nghỉ chân th́ rất “khó coi” v́ là con gái mà lại là nữ sinh của trường Đồng Khánh. Không thể được. Thế là, sau khi bàn bạc trong nội bộ lănh đạo, nhà trường đă chính thức có văn bản và cô Tịnh Nhơn là người đă trực tiếp làm việc với Ṭa Hành Chánh Tỉnh Thừa Thiên, xin giúp đỡ cho nữ sinh có một nơi để ăn trưa, có nhân sự quản lư. Sau nhiều lần đi thỉnh ư, với cách tŕnh bày sự việc có t́nh, có lư của cô Hiệu trưởng, Ṭa Tỉnh đă quyết định và có kế hoạch giúp đỡ trọn gói từ địa điểm tổ chức cho học sinh nghèo ăn bữa trưa miễn phí cho đến kinh phí xây dựng, trang thiết bị cũng như nhân lực phục vụ. Trường Đồng Khánh chỉ việc lập danh sách chính xác số học sinh thật sự nghèo và nhà ở xa trường ( khoảng 40 h/s ) và phải dặn ḍ kỹ học sinh giữ ǵn trật tự, kỷ luật thật tốt. Để giữ uy tín với Tỉnh, cô Đặng Tống Tịnh Nhơn và cô Nguyễn Thị Thu đảm trách công việc này. Và... “ Ngọ Phạn Điếm “ miễn phí dành cho nữ sinh trường Đồng Khánh ăn bữa trưa ra đời.
Theo lời cô Nguyễn Thị Thu ( chứng nhân c̣n lại ), Ngọ Phạn Điếm có cơ sở đặt tại đường Duy Tân ( nay là Hùng Vương ), khoảng ở Khách sạn Duy Tân hiện nay. Ngọ Phạn Điếm là tên do cô Tịnh Nhơn đặt, tuy nhỏ nhưng khang trang, cảnh quan đẹp, tiện nghi. Pḥng ăn dành cho học sinh là hai dăy nhà lục giác, các mặt toàn bằng kính. Bếp là căn nhà bên cạnh, cao ráo, sạch sẽ. Ṭa Tỉnh đă cử hai nữ nhân viên thay phiên nhau đến Ngọ Phạn Điếm trông coi, theo dơi việc nấu nướng của nhà bếp nhằm bảo đảm vệ sinh và đủ chất dinh dưỡng cho từng khẩu phần. Sau khi tan học buổi trưa, học sinh có trong danh sách của trường trong tà áo trắng, đầu đội nón lá, cặp sách trên tay xếp hàng trật tự đi từ trường Đồng Khánh đến Ngọ Phạn Điếm, nhận phiếu ăn. Nữ sinh sắp hàng trước cửa nhà bếp, lần lượt nhận phần ăn trong yên lặng và trật tự. Mỗi người có một chiếc khay inox nhiều ngăn đựng cơm và thức ăn. Khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, học sinh sẽ xếp hàng ngay ngắn trở về trường và chuẩn bị cho buổi học chiều. Thỉnh thoảng cô Tịnh Nhơn và cô Thu đến Ngọ Phạn Điếm, vừa để thăm học sinh, vừa để xem cách thức tổ chức bữa ăn của nhân viên phụ trách. Có hôm, hai cô lại vào tận nhà bếp mở soong, nồi để tận mắt nh́n thấy thức ăn đă được chế biến và cách làm việc của nhân viên phục vụ. Hai cô đă rất hài ḷng về cách thức tổ chức cũng như chất lượng bữa ăn trưa dành cho nữ sinh Đồng Khánh ở Ngọ Phạn Điếm. Tận t́nh. Chu đáo. Tiếc rằng, sau vụ tranh đấu Phật giáo ở Huế vào năm 1963 đă dẫn đến nhiều thay đổi và thế là Ngọ Phạn Điếm cũng không c̣n tồn tại nữa… Buồn. Tiếc.
Nữ sinh Đồng Khánh dù ở thế hệ nào, ở trong hay nước ngoài vẫn luôn luôn nhớ đến công ơn các thầy cô của ḿnh với tấm ḷng ngưỡng mộ, thương yêu và kính trọng v́ các thầy cô luôn tận t́nh chăm lo và rất mực thương yêu học tṛ. Ngọ Phạn Điếm ngày xưa mà chúng ta được biết hôm nay chính là cái “tâm”, là ư thức trách nhiệm của thầy cô Đồng Khánh ḿnh. Đây chính là truyền thống đạo lư cao đẹp của người thầy giáo Việt nam.
Huế ơi, Đồng Khánh ơi, thầy cô ơi, bạn bè thân yêu ơi! . “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi… Cho tôi t́m lại… cho tôi t́m lại…” . Tôi muốn t́m lại một thuở yêu thương bên cạnh thầy cô và bạn bè trong ngôi trường hồng con gái ngày xưa ấy…
|