SƯƠNG PHỤ
-Xin lỗi, ông quen người trong tranh ? -Vâng. Sao không thấy ghi giá bán. -Dạ. Em cũng không rơ. Nhưng nếu ông muốn mua em sẽ hỏi lại họa sĩ. Khánh lại tiếp tục nh́n bức tranh, mắt hơi đăm chiêu rồi nói, giọng buồn buồn, từ tốn. Thế bao giờ cô có thể trả lời giúp tôi. Dạ thưa, chiều mai ông ghé lại. Cám ơn cô. Rời pḥng tranh của họa sĩ H.H.T hai người đàn ông băng qua đường rồi vào một quán cà phê ở công viên Thương Bạc ven bờ sông Hương. Gió chiều man mác, bàng bạc khắp nơi. Tiếng x́nh xịch đều đều, nhè nhẹ của những chiếc đ̣ dọc rẽ sóng lướt trên sông tạo cho Khánh cảm giác dễ chịu. Bức tranh “ Sương Phụ “ đưa hai người đàn ông trở về những tháng ngày buồn ghi dấu cuộc đời của sương phụ Hoàng Vân Linh …. Thời thiếu nữ Vân Linh là một hoa khôi của Huế. Linh yêu Bảo, một anh chàng Pilot đẹp trai, hào hoa phong nhă. Thuở ấy phi công có giá. Linh đẹp mà Bảo cũng đẹp thế là họ để ư nhau và rồi yêu nhau. Lấy nhau được một năm th́ Bảo chết v́ bệnh. Áo dài lụa đen khoác lên người nàng từ đó. Dễ chừng bây giờ nàng đă vào tuổi năm mươi. Ba năm đầu khi c̣n tang chồng trên đầu nàng luôn có vành khăn trắng. Nàng thường đứng dưới cụm cây xanh có hai hàng lá nhỏ giao nhau t́nh tứ trong vườn nhà thẩn thờ nh́n trời với dáng hạc thanh thoát, nhẹ nhàng, mềm mại lăng đăng trong trời chiều ngả màu tím nhạt. Một nhà thơ ở Sài G̣n khi đến Huế, một lần bên bến đ̣ Thừa Phủ trong chiều hoàng hôn, dưới những tán cây trải dài cạnh sông Hương ; gặp nàng ông đă ngỡ ngàng thốt lên : “ …Nàng đẹp quá, ḿnh gầy, dáng hạc, một nàng thơ yểu điệu mơ mơ, màng màng trong mây “. Măn tang chồng, nàng vẫn trong tà áo lụa đen nhưng thay vào giải khăn trắng trên đầu là một hoa lan trắng cài trên tóc. Trông nàng khiêm trang, huyền hoặc kỳ lạ. Vân Linh đă sống những chuỗi ngày dài trong khổ đau và cô đơn. Nàng không thể nào quên được Bảo. Với Linh, Bảo là người bạn, người anh, người t́nh, người chồng lư tưởng đă dệt cho riêng nàng một cung đàn yêu thương tuyệt diệu. Nàng nhớ thương chồng không nguôi và cảm thấy thật tuyệt vọng khi nghĩ về quăng đời trước mắt của nàng. Có những buổi sáng mờ sương, nàng một ḿnh phất phới trong tà áo đen, đạp xe lên núi Ngự B́nh. Bơ vơ ngồi bên mộ chồng, hồn ngẩn ngơ, nàng thầm th́ ǵ đó mà có lẽ chỉ có gió núi với mây ngàn mới hiểu được nỗi ḷng của người sương phụ. Lại có những buổi chiều tím, nàng tha thẩn đếm bước trên đường hồn mơ về một cơi thiêng mà nơi đó, nàng nghĩ là Bảo đang chờ nàng. Những đêm trăng bên thềm nhà dưới giàn hoa Nguyệt Quế nàng ngây ngất gọi thầm tên Bảo để mời anh cùng thưởng nguyệt. Đó là những đêm trăng mười sáu. Trăng nh́n nàng thương cảm. Trăng khóc. Trăng cười. Trăng vờn trong mây rồi lặng lẽ ghé xuống bên nàng. Trăng tỏa sáng trên gương mặt nàng lấp lánh hai ḍng nước mắt lăn dài trên má. Rồi nàng cũng khóc, cũng cười như trăng nhưng cay đắng cơi ḷng. Ôi, thương quá nàng sương phụ áo đen. Một ngày chớm đông, mùa thu Huế đă ra đi ôm hoa vàng cài vào quá khứ. Gió trở lạnh. Bên cửa sổ, Vân Linh say sưa ngồi nh́n và đếm những chiếc lá ĺa cành. Gió vội vàng tiễn chân lá thế là Vân Linh bật khóc. Nàng khóc ấm ức thương cho cành cây buồn ủ rủ trơ trụi lá như hôm nàng đau đớn tiễn người ra đi. Nàng lấy đàn ngồi bên cửa sổ, vừa đàn vừa hát tiễn chiếc lá cuối cùng ĺa cành. Suốt cả mùa đông trời Huế nhỏ lệ, trong ngôi biệt thự nhỏ, khá xinh trên đường Nguyễn Huệ người ta thấy sương phụ áo đen ngồi ôm đàn, dáng thật đẹp với suối tóc đen huyền. Nàng cất tiếng hát bay bổng, vút cao rồi hạ thấp xuống làm quặn thắt ḷng người. Nàng hát cho nàng nghe, cho Bảo nghe và cho cả những ai đó đi trên đường thích nghe. Nàng hát say sưa, giọng buồn năo nuột với Nửa hồn thương đau, Một kiếp phù du, Về nơi cuối trời … và chấm dứt lời ca tiếng đàn bao giờ kết thúc cũng là bài La nuit mà nội dung là lời tỏ t́nh dễ thương nhẹ nhàng mà ngày Bảo c̣n sống sau những chuyến bay đêm trở về nàng đă đàn và hát cho Bảo nghe. Những lúc như thế ḷng nàng ngập tràn hạnh phúc. Tiếng hát của Vân Linh vượt thời gian, vượt không gian loanh quanh dẫn hồn Bảo về cùng nàng. Vân Linh nghĩ thế và … nức nở khóc. Khánh một ḿnh trở lại pḥng tranh. Người tiếp ông là họa sĩ H.H.T. Sau một khoảng thời gian ngắn đủ để cho hai người tự giới thiệu về nhau th́ Khánh chủ động. Thưa chi, bức tranh “ Sương Phụ “ có hồn và đẹp quá. Tranh không bán thưa chị ?. Nói thật với anh, đó là chân dung cô em họ của tôi, Hoàng Vân Linh. Chồng mất. Em ấy ở vậy thờ chồng. Vân Linh rất đẹp. Tính nết đoan trang. Tội nghiệp mất chồng khi tuổi mới mười tám. Tôi cảm phục tấm ḷng trung trinh và rung động trước sắc đẹp cùng nỗi buồn u uẩn trên đôi mắt biết nói của cô ấy nên đă năn nỉ Vân Linh ngồi làm mẫu cho tôi vẽ. Vân Linh chấp thuận nhưng với điều kiện, chỉ được bán khi có sự đồng ư của cô ấy. Mừng rỡ mắt Khánh sáng lên. Dạ thưa chị, tôi có thể gặp cô ấy được không. Cũng có thể. Rất nhiệt t́nh, bà H.H.T với tay lên bàn lấy điện thoại. -Alo…Alo… Vân Linh phải không em ? H.H.T đây. Có một người tha thiết muốn gặp em để hỏi về bức tranh Sương phụ, em tiếp được không ?. Ông Khánh ngồi lắng tai nghe ḷng bồi hồi, xúc động … chờ đợi cuộc trao đổi của hai người đàn bà. -Vậy tối nay em nghe. 8 giờ tại pḥng triển lăm của chi. Cám ơn em. Quay sang Khánh, họa sĩ H.H.T. nói, cô ấy đồng ư. Vậy tối nay anh có mặt ở đây lúc 8 giờ. Khánh rối rít cám ơn bà H.H.T. Vậy là ông có thể có hy vọng mua được bức tranh. … Đứng trước mặt Khánh là một người đàn bà rất đẹp. Đẹp hơn cả trong tranh, khoảng trên năm mươi tuổi. Tóc vén cao để lộ tầng cổ trắng nơn, đầy đặn, không nếp nhăn. Vẫn chiếc áo dài lụa đen, tóc cài hoa trắng như lời của bạn ông nói. Trông bà đẹp, nét đẹp quyến rũ, cao sang nhưng lạnh lùng. Giật ḿnh, ông nh́n chăm chăm vào đôi mắt buồn và biết nói của bà. Đôi mắt rất giống mắt của con gái ông – rất đẹp nhưng buồn. Ông cảm thấy đau nhói ở ngực. -Chào ông. Ông muốn gặp tôi, thưa ông ? Lấy lại b́nh tĩnh Khánh đáp : -Vâng, tôi xin phép được gặp bà. Rồi như quá xúc động giọng ông chùng xuống không được tự nhiên cho lắm : -Tôi người Huế, ở xa về, đến đây xem tranh, bất ngờ xem được bức chân dung của bà đẹp quá. Xin lỗi bà, được biết hoàn cảnh và cuộc đời của bà giống như cuộc đời và hoàn cảnh hiện tại của con gái tôi nên khi nh́n bức tranh Sương phụ tôi đau ḷng và thương con quá nên có ư định muốn mua bức tranh mang về tặng con gái. Mong bà thông cảm. -Thưa, cháu năm nay bao nhiêu tuổi ? -Cám ơn bà, năm nay cháu tṛn ba mươi. Chồng chết đă hơn mười năm. … Ngồi nghe ông Khánh kể lại một phần đời của con gái ông, bà Vân Linh rất xúc động, mắt rưng rưng bà đưa tay chùi nhẹ khóe mắt rồi nói : -Cuộc đời buồn quá thưa ông. Cũng như tôi, tôi không thể nào ngờ được nhà tôi và tôi xa nhau quá sớm. Nhưng rồi ai cũng thương, cũng hiểu và cảm thông cho tôi khi nh́n tôi sống khép kín, hơi lập dị và ở vậy thờ chồng khi tuổi đời c̣n quá trẻ chỉ mới mười tám. Người Huế ḿnh, có lẽ phụ nữ Huế ai cũng thế. Rồi bà chớp mắt, đôi mắt buồn man mác. Bà bùi ngùi đưa tay đặt lên ngực dằn bớt cảm xúc rồi chậm răi nói : -Ông nên an ủi cháu, giúp cháu sống và làm theo những ǵ mà cháu thích. Ví dụ như vừa rồi ông có nói, cháu thích đi lang thang dưới những con đường có lá me bay, mơ một màn mưa tím đổ xuống mặt đường khi có gió trở ḿnh, thích nh́n trời tím và khóc khi hoàng hôn phủ kín bầu trời. Có lẽ đó là kỷ niệm của hai người. Ông nên giúp cho cháu được sống thật với ḷng ḿnh v́ theo tôi đó chính là hạnh phúc. Hạnh phúc trong nỗi nhớ, hạnh phúc trong nỗi buồn, trong nỗi đau và nỗi cô đơn khắc khoải không bao giờ nguôi dành cho một người của riêng ḿnh. Con tim có những lư lẽ riêng của nó mà tôi biết chắc là không ai có thể hiểu được. Nói xong bà Vân Linh đứng dậy đi vào pḥng trong nói ǵ đó với bà H.H.T. Trở ra, bà đi thẳng đến giá vẽ lấy bức tranh Sương phụ trao cho Khánh. -Tôi tặng cháu bức tranh. Ông Khánh mở tṛn mắt ngạc nhiên, vô cùng cảm động : -Sao lại thế thưa bà ? Bà Vân Linh mỉm cười. Nụ cười hiền hậu và chưa một lần xuất hiện trên gương mặt khả ái của bà kể từ ngày chồng ra đi không bao giờ trở về. Bà nói tiếp : -Đây là bức tranh đặc biệt chỉ để dành tặng cho một ai đó có tâm hồn và có tấm ḷng thủy chung. Nếu có dịp về Huế, mời cháu ghé thăm tôi. … Một khoảng tĩnh lặng. Người đàn ông xa Huế có tâm sự buồn tay cầm bức tranh lặng lẽ rời pḥng triễn lăm và từ giă Huế - nơi đă ghi dấu một kỷ niệm đẹp trong ḷng ông. Tiễn chân người đàn ông ra về bà Vân Linh ngồi thẩn thờ. Bà chưa có diễm phúc làm mẹ nên cũng chưa hiểu được tiếng ḷng của người mẹ dành cho con huống chi đây là t́nh cảm của một người cha dành cho con gái có tâm sự buồn. Qua câu chuyện bà cũng nhận biết được rằng, người đàn ông đang rất đau ḷng trước hoàn cảnh đau buồn của con gái. Thương con, đau cùng nỗi đau riêng của con nên khi nh́n bức tranh “ Sương phụ “ ông đă thương cảm và có ư nghĩ, người đàn bà trong tranh sẽ là người bạn cùng cảnh ngộ để con gái tâm t́nh sẻ chia nỗi niềm riêng. Bà cảm thấy thương cô gái và tội nghiệp người đàn ông – một người cha đáng kính và đáng yêu, theo bà.
Bà Vân Linh ngậm ngùi rời pḥng tranh về nhà. Bà thả bộ trên
đường, tâm hồn thanh thản. Đường vắng. Trăng đă lên. Sao nhấp nhánh đầy trời.
Trăng sáng lắm. Bóng bà in trên đường vắng. Hai người cùng đi. Hai người cùng
đứng và cùng khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc v́ Bảo vẫn luôn ở trong ḷng bà.
|