Hồng Hạnh

 

 

 

GIẤC MỘNG VÔ THƯỜNG

 

 


Nghe trăm năm từ độ
Phiến đá phủ đời rêu
Thương thân ta từ độ
Mộng hóa giấc vô thường

Mây ngàn năm vẫn thế
Vượt trên sóng hư vô
Ta linh hồn hoá đá
Buồn trong cơi nhạt nḥa

Bước về đâu lạc lối
Trôi thả cuốn về sông
Ta cuồng như thác lũ
Bên triền dốc xô bờ

Ước làm thân sỏi đá
Giữa giông tố vần xoay
Chẳng buồn như hạt nắng
Chiều tắt lịm vào đêm

Ta nghe thương từ độ
Mơ về chốn b́nh yên
Hong đời thơm chăn chiếu
Giấc mộng hóa thiên đường

Vỗ về ta hoài nhớ
Thân chỉ là hư không
Đến với đời tay trắng
Ra đi cát bụi trần

 

 

Hồng Hạnh
 

 

art2all.net