nguyễn thị liên tâm
ĐÊM DẠ LAN
Người đàn bà cứa mình vào đêm.
Đêm bật ra tiếng thở dài. Trống vắng.
Con thạch sùng tặc lưỡi sầu đêm
Người đàn bà nhớ thương một thời hoa phấn
Căn phòng vẫn ngọt ngào mùi dạ lan
Gió thu vẫn mơn man lùa vào khe cửa
Người đàn bà giấu trái tim hừng hực lửa
Mơ hoài một ánh trăng di
Người đi. Hoa tàn. Vẫn cứ mãi đi.
Đêm, chỉ có ánh trăng khi mờ, khi tỏ.
Người đàn bà thả hồn theo ánh trăng về nơi cuối phố
Nơi có một người. Ngày xưa!
Nguyễn Thị Liên Tâm
~~o))((o~~
NHẬT NGUYỆT VÔ TÌNH
Người đàn bà búi sợi thời gian
Những sợi tóc phai màu,
lọt qua kẻ tay,
rơi đầy trên gối
Đêm qua đi, vùi trong tóc rối
Thời gian ơi; sao nông nổi, thật thà?
Người đàn bà búi sợi thời gian
Bằng những ngón tay héo gầy lười biếng
Những sợi tóc phai màu giật mình lên tiếng:
Nhật nguyệt ơi! Sao rong ruổi vô tình?
Nguyễn Thị Liên Tâm
art2all.net
|