nguyễn thị liên tâm
GIẤC MƠ VƠNG LÀNG
Tôi say giấc ngủ vơng làng
Bà ru tôi với thênh thang cánh diều
Ru hời ngọn gió hiu hiu
Lắc lư chùm khế ngọt chiều, làng ơi!
Ru tôi nồng giấc lư lơi
Giọng quê bà hát những lời chân quê
Ngọt mùi rơm rạ say mê
Ru chiều chạng vạng, gánh về đong đưa…
Nhớ quê biết mấy cho vừa
Có lời ru cháu nhặt thưa cả đời
Cháu xa làng đă mấy mươi
Trưa này lại nhớ, buốt lời bà ru.
Nguyễn Thị Liên Tâm
Ủ HOA TRONG BÀN TAY
Sớm mai ngắm vầng đỏ
Ủ hoa trong bàn tay
Hương xưa hoài thương nhớ
Cầm bằng cơn mộng say!
Trà nguội nhắp mềm môi
Hoa khô cười khúc khích
Đêm xưa hoài tĩnh mịch
Người xưa hoài chia phôi
Hái một chút mùa vui
Gửi cho người năm trước
Ô Thước hoài Ô Thước
Tri âm… hoài… tri âm!
CỌNG RƠM VÀNG THÁNG CHẠP
Chú chim non cứ t́m hoài trong mẫu gỗ,
một con sâu, hay một cọng rơm vàng?
Mặc kệ giọt Xuân nhảy nhót, lang thang
Mặc kệ hạt b́nh minh ngủ quên trên lá.
Ôi! nụ cười em, xinh như cành hoa trước ngơ
Và nồng nàn như chưa thế bao giờ
Đêm cuối năm, ngọt tựa giấc hồng mơ
Hoa tháng Chạp vẫn bung từng cánh nhỏ.
Mầm Xuân hát, lá Xuân cười với gió.
Vài khắc nữa thôi, sẽ tràn ngập màu Xuân
Hoa tháng Giêng sẽ hé nở, thơm lừng
Chim sâu nhỏ vẫn hót lời t́nh ca bên mẫu gỗ
LỐI VỀ BẾN TRĂNG
Ngoái nh́n
tơ nhện giăng giăng
Treo chùng chái bếp,
nhọc nhằn mái quê
Ánh trăng mờ tỏ lối về
Đường xưa quạnh quẽ, bốn bề nhặt thưa
Cơn mê
gọi những cơn mưa.
Then cài cửa đóng,
thiếu - thừa; tỉnh - say
Người xưa cợt bóng đùa mây
Cḥng chành năm tháng,
ngật ngầy… bến xưa.
CÁNH RÊU SẦU
Đom đóm lập loè bay trong đêm thâu
Trăng buồn ngủ
trốn vào bóng tối
Em chết ngạt trong thở than già cỗi
Đắp chăn bông
không đủ ấm đêm dài
Cánh rêu sầu, bạc phếch Giêng Hai
Mùa chạy ngược,
em tím bầm nỗi nhớ
Đêm tao tác, rụng đầy hoa tim vỡ
Ai đă vỡ trong em
từ độ trăng gầy?
art2all.net
|